ĐI TÌM ALASKA - Trang 107

“Không phải ở đây,” tôi cản. “Bọn mình phải tới nhà Đại Bàng.”

“Tao biết. Tao biết. Chỉ…chờ chút.” Cậu ta lôi ra một dải băng buộc đầu

dày cộm. Dải băng màu nâu, với một cái đầu cáo nhồi bông ở phía trước.
Cậu ta đội nó lên. Tôi bật cười. “Cái quái gì thế?”

“Nón cáo của tao.”

“Nón cáo của mày?”

“Phải, Bé Bự. Nón cáo của tao.”

“Sao mày lại đội cái nón cáo của mày?” Tôi hỏi.

“Vì không ai có thể bắt được con quỷ cáo.”

Hai phút sau, chúng tôi đã ngồi xổm sau hàng cây cách cửa sau của Đại

Bàng mười lăm mét. Tim tôi đập mạnh như tiếng trống techno.

“Ba mươi giây,” Takumi thì thầm, và tôi cảm thấy nỗi hoang mang rùng

rợn như đã từng vào đêm đầu tiên với Alaska, khi cô ấy nắm lấy tay tôi và
thì thầm chạy đi chạy đi chạy đi chạy đi chạy đi. Nhưng tôi đứng yên.

Tôi nghĩ: Mình chưa đủ gần.

Tôi nghĩ: Ổng sẽ không nghe thấy.

Tôi nghĩ: Ổng sẽ nghe thấy và sẽ chạy ra liền và chúng tôi sẽ không có cơ

hội nào nữa.

Tôi nghĩ: Hai mươi giây. Tôi đang thở gấp.

“Nè, Bé Bự,” Takumi thì thầm, “mày làm được mà bồ tèo. Chỉ chạy thôi.”

“Phải.” Chỉ chạy thôi. Đầu gối mình rất tốt. Phổi mình rất ổn. Chỉ chạy

thôi.

“Năm,” cậu ta đếm. “Bốn. Ba. Hai. Một. Đốt đi. Đốt đi. Đốt đi.”

Pháo hoa bừng lên với một tiếng xèo, nó nhắc tôi nhớ đến ngày Quốc

Khánh mỗi năm với gia đình. Chúng tôi đứng yên trong một phần triệu giây,
nhìn chằm chằm ngòi lửa, bảo đảm là nó đang cháy. Và giờ, tôi nghĩ. Giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.