ĐI TÌM ALASKA - Trang 201

của mình, như thể gã đang muốn tìm cái gì trong đó. Maxx hứa sẽ đến lúc
11:40, hai mươi phút trước khi Ngày Diễn Thuyết chính thức bắt đầu, đủ
thời gian để anh ta học thuộc diễn văn và mọi thứ. Tôi đứng kế Đại Tá, lo
lắng nhưng im lặng, chờ đợi. Chúng tôi bảo Takumi đi gọi “công ty” và hỏi
xem “diễn viên” đang ở đâu.

‘Trong số những sai lầm có thể xảy ra mà tao đã nghĩ đến không có cái

này. Chúng ta không có giải pháp nào cả.”

Takumi chạy đến, cẩn thận không nói gì với chúng tôi đến khi lại gần.

Học sinh bắt đầu đi vào phòng tập thể dục. Trễ rồi trễ rồi trễ rồi trễ rồi:
Chúng tôi thật sự không có yêu cầu gì nhiều với anh ta. Chúng tôi đã soạn
sẵn diễn văn. Chúng tôi đã lên kế hoạch trước mọi thứ. Tất cả những gì
Maxx cần làm là mặc đồ và xuất hiện. Thế mà...

‘‘Bên công ty bảo,” Takumi nói, “anh ta đang đến.”

“Đang đến?” Đại Tá nói, vò đầu cật lực hơn. “Đang đến? Anh ta đã trễ

rồi.”

“Họ bảo chắc anh ta sẽ…” và rồi nỗi lo của chúng tôi bất chợt tan biến

khi một chiếc xe tải nhỏ màu xanh quẹo vào bãi đỗ xe, và tôi thấy một người
vận đồ com-lê ngồi bên trong.

“Anh ta nên là Maxx thì hơn,” Đại Tá nói trong khi chiếc xe dừng lại. Gã

chạy tới cửa trước.

“Anh là Maxx,” người đàn ông nói khi mở cửa.

“Tôi là đại diện vô danh của khối mười một,” Đại Tá trả lời, bắt tay

Maxx. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, da ngăm, vai rộng, với quai hàm rắn rỏi
và chòm râu dê tỉa gọn màu đen.

Chúng tôi đưa Maxx một tờ bản sao của diễn văn, và anh ta đọc lướt qua

nó thật nhanh.

“Anh có thắc mắc gì không?” tôi hỏi.

“Ừ, có. Dựa vào bản chất của sự kiện này, anh nghĩ các cậu nên trả tiền

cho anh trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.