Bọn ta đã có một ngày dài. Sự im lặng khiến bọn ta cảm thấy không
thoải mái, và ta không chắc ta có thể tha thứ cho bất khỳ thông tin đáng sợ
nào nữa về lời tiên tri ở Indiana. Mặt khác, ta cần một lời giải thích. Trước
khi ta ngủ ở nơi này lần nữa, ta muốn biết mức độ an toàn của bọn ta, và
nếu như ta ngủ dạy với một con ngựa biết nói trước mặt.
Những dây thần kinh của t như bị bắn. Ta đã xem xét đến việc bóp cổ
chủ nhân trẻ tuổi của ta và hét lên, NÓI CHO TA NGAY!, nhưng ta quyết
định điều đó có thể không tinh tế với camr xúc của cô bé.
"Em có muốn nói về nó không?" ta hỏi
"Không."
Không phải một bất ngờ lớn. Ngay cả dưới những tình huống tốt nhất,
Meg cũng luôn ngại ngùng với nhwungx cuộc trò chuyện.
"Nếu Aeithales là nơi được nhắc đến trong lời tiên tri," ta nói, "Nguồn
gốc của em, nó có thể quan trọng để biết về nó, vậy... chúng ta có thể sống
sót?"
Meg đang xem xét. Cô bé không hề yêu cầu ta lao xuống cái hố dâu
tây, hoặc im miệng lại. Thay vào đó, cô nói, "Đây," và nắm lấy cổ tay ta.
Ta đã làm quen với việc bị đánh thức ký ức- bị kéo ngược xuống
những làn bộ ký ức bất cứ khi nào những ký ức thần thánh quá tải với
những nơron thần kinh của ta. Điều này thì khác. Khác với quá khứ của ta,
ta thấy mình đang lao vào ký ức của MegMcCaffrey, nhìn thấy ký ứcdưới
chính tầm nhìn của cô.
Ta đang đứng ở một trong những nhà kính trước khi cây cối mọc dại.
Những cây xương rồng được trồng theo hàng trên những cái giá kim loại,
mỗi chậu đất sét được trang bị một cái nhiệt kế và một máy đo độ ẩm. Vòi