"Cô có chắc là nó dẫn đến địa cung cháy không?" ta hỏi. "Bởi vì ta
không mang cái kẹo cao su da nào cho Ceberus."
Grover thút thít. "Ngài nhắc đến Cerberus. Đó là nghiệp xấu."
Piper ném cái công tắc. Thang máy rung lắc và bắt đầu đi xuống cùng
một tốc độ với tinh thần của ta.
"Phần đầu tiên này đều là con người," Piper cam đoan. "Trung tâm LA
là một câu đố với những đường tàu điện ngầm bỏ hoang, nơi trú ẩn không
kích, những đường ống dẫn nước,..."
"Đều là những thứ yêu thích của tôi," Grover rì rầm.
"Tôi không thật sự biết về lịch sử," Piper nói, "nhưng Jason nói với tôi
một vài đường ống từng được sử dụng bởi bọn buôn lậu và những người
tiệc tùng trong thời kỳ cấm. giờ chúng ta có người chạy trốn, người vô gia
cư, quái vật, nhân viên chính phủ."
Miệng của Meg giật giật. "Nhân viên chính phủ?"
"Đúng vậy," Piper nói. "Một số nhân viên thành phố sử dụng những
đường hầm để đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác."
Grover rùng mình. "Trong khi họ có thể bước đi trong ánh nắng và tự
nhiên? Ghê tởm."
Chiếc hộp kim loại han gỉ của bọn ta rung lên và phát ra tiếng cọt kẹt.
Bất kỳ thứ gì ở bên dưới thì chắc chắn cũng sẽ nghe thấy bọn ta đang tới,
đặc biệt nếu chúng có đôi tai có kích thước của một cái khăn tắm biển.
Sau khoảng 50 feet, chiếc thang máy bất ngờ dừng lại. Trước mặt bọn
ta là một hành lang xi măng kéo dài, vuông vức một cách hoàn hảo và
nhàm chán, được chiếu sáng bởi ánh huỳnh quang màu xanh yếu ớt.