sơn những mũi tên chỉ đường màu vàng và những hàng kẻ ô trống rỗng.
Những hàng cột vuông chống trần nhà khoảng 20 feet bên trên. Ghi trên đó
là một vài chỉ dẫn như: BÓP CÒI. LỐI RA. NHƯỜNG ĐƯỜNG BÊN
TRÁI.
Trong một thành phố xe điên cuồng như LA, nó trông có vẻ cũ kỹ như
kiểu ai đó đã bỏ hoang một bãi đỗ xe có thể sử dụng. Rồi lại lần nữa, ta
nghĩ â, thanh đường phố nghe có vẻ hay hơn khi sự lựa chọn khác của bạn
là một mê cung rùng rợn cùng với những người bị truy nã, những nhóm tìm
kiếm của các nữ thần cây và nhân viên chính phủ.
"Chính là nơi này," Piper nói. "Nơi Jason và tôi bị chia cắt."
Mùi lưu huỳnh nồng hơn ở đây, trộn lẫn với mùi thơm ngìn ngọt... như
mùi đinh hương và mật ong. Nó khiến ta cáu kỉnh, nhắc ta nhớ về một thứ
mà ta không thể định vị- một thứ nguy hiểm. Ta gạt bỏ thôi thúc muốn chạy
trốn của mình.
Meg nhăn mũi. "Pee-yoo."
"Đúng vậy." Piper đồng ý. " Lần trước ở đây cũng có mùi này. Tôi
nghĩ nó có nghĩa..." Cô lắc đầu. "Đằng nào thì, ở ngay đây thôi, một bức
tường lửa bất chợt xuất hiện từ hư vô. Jason chạy về bên phải. Tôi đi về
bên trái. Tôi muốn nhắc là- sức nóng đó có vẻ có ác ý. Nó là ngọn lửa dữ
dội nhất mà tôi từng cảm nhận kể từ khi tôi chiến đấu với Enceladus."
Ta rùng mình, nhớ lại về hơi thở bốc lửa của tên khổng lồ. Bọn ta
thường gửi chjo hắn những chiếc hộp đầy kẹo cao su kháng axit cho hắn
vào lễ hội Saturnalia, chỉ để chọc tức hắn.
"Và sau khi cô và Jason bị chia cắt?" ta hỏi.
Piper di chuyển đến cái cột gần nhất. Cô đưa tay dọc theo biển hiệu
một ghi nhường đường. "Tôi cố gắng tìm cậu ấy, tất nhiên rồi. Nhưng cậu