ĐỊA NGỤC HAY THIÊN ĐƯỜNG - Trang 15

— Ngăn cản tôi không cho tôi thấy việc làm của hai bà? Để cho tôi tin là

hai bà không biết nguyên nhân sự xúc động của Margaret Lester. Tóm lại là
nói dối với tôi, một lối nói dối im lặng. Và tệ hơn nữa, một sự nói dối có thể
tác hại không ít.

Hai bà đỏ mặt, nhưng vẫn lặng thinh.

— Không những các bà nói hàng ngàn lời nói dối im lặng, nhưng các bà

còn nói dối bằng lời, cả hai...

— Không... không đúng sự thực.

— Đúng lắm. Chẳng hạn tuần trước bà Phú mời hai bà tới ăn bữa cơm

thân mật, hai bà từ chối là vì hai bà không muốn gặp vợ chồng luật sư Hách
là người mà hai bà không ưa. Vậy mà trong giấy hồi âm, với lời lẽ rất lịch
sự, nhã nhặn, hai bà nói hai bà rất tiếc (?), rất buồn (?), không thể nhận lời
mời vì trong người không được khoẻ (?). Đó là một lời nói dối, một lời nói
dối chưa từng thấy. Bà Hester, bà cứ chối cãi đi, chối cãi bằng một lời nói
dối khác.

Bà Hester chỉ đáp bằng cách lắc đầu.

— Chưa đủ, - ông bác sĩ tiếp, - trả lời đi, có phải là một lời nói dối

không?

Hai cô gái già đỏ mặt, cố gắng thú nhận:

— Đó là một lời nói dối.

— Tốt lắm. Như vậy là bắt đầu có một sự cải cách. Người ta có thể kỳ

vọng ở hai bà. Hai bà không nói dối một lời để cứu rỗi linh hồn của một
người bạn chí thân, nhưng hai bà không ngần ngại thốt ra một lời nói dối để
tránh sự buồn phiền phải nói trắng một sự thực khó chịu.

Ông bác sĩ đứng dậy, bà Hester lạnh lùng nói:

— Chúng tôi đã nói dối, chúng tôi nhìn nhận là chúng tôi đã nói dối... Lỗi

lầm này không bao giờ tái diễn. Nói dối là một trọng tội. Chúng tôi không
bao giờ nói dối một lời, bất cứ vì lý do gì, nói dối vì lễ độ, lịch sự hay vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.