ĐỊA NGỤC HAY THIÊN ĐƯỜNG - Trang 24

VI

C

àng ngày, thiếu nữ càng tới gần nấm mồ và mỗi ngày những bà khán hộ

đem tới cho bà mẹ vui thoả những tin mới về sức khoẻ dồi dào của đứa con.
Bà mẹ cũng gần ngày từ giã cõi trần. Và mỗi ngày, hai bà già tưởng tượng
những lá thư vắn tắt, vui vẻ, chứa chan tình cảm mô phỏng chữ viết của đứa
con, rồi cõi lòng tan nát, lương tâm hối hận, họ khóc mà nhìn bà mẹ vui thoả
đang âu yếm, trân trọng, tôn sùng những mảnh giấy nhỏ, xem như những đồ
châu báu vô giá, những vật thiêng vì bàn tay của con đã sờ tới.

Cuối cùng, Người bạn chí thân bước tới, người bạn đem lại cho mọi

người niềm an ủi và sự yên tĩnh. Những ngọn đèn toả ánh lờ mờ trong căn
phòng rộng. trong cảnh yên lặng trang nghiêm trước bình minh, có những
hình bóng lờ mờ lướt nhẹ dọc theo hành lang và tập trung, im lặng quanh
giường của Helen Lester, vì họ biết đã đến giờ lâm chung. Thiếu nữ hấp hối,
bất tỉnh, hai môi ngậm kín, tấm vải che ngực của nàng nhô lên, xẹp xuống,
trong khi dòng sinh lực cuối cùng tiêu tán dần dần...

Thỉnh thoảng một tiếng thở ra, một tiếng nấc khuấy động cảnh yên lặng

não lòng. Trong tâm khảm của mỗi người đều có một tư tưởng, một tình cảm
tương tự: nỗi khắc khoải trước cái chết của thiếu nữ, cuộc hành trình trọng
đại vào cõi xa lạ, huyền bí, mênh mang và mẹ hiền không có mặt ở đây để
an ủi, vỗ về, cầu phúc cho con.

Helen Lester cựa quậy. Hai cánh tay nàng giăng ra một cách vô vọng như

để tìm kiếm một vật gì. Nàng bị mù từ mấy giờ qua. Đây là phút cuối cùng.
Mọi người đều biết. Bà Hester khóc nức nở, ôm nàng và nói:

— Ôi! Cháu tôi, cháu yêu dấu của bà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.