ĐỊA NGỤC HAY THIÊN ĐƯỜNG - Trang 22

được tiếng nói ấy êm ái, thâm trầm đối với tai cháu thế nào? Và cháu nghĩ
dại một ngày kia nó không hát nữa! Tại sao dì khóc?

— Chỉ vì... chỉ vì đây chỉ là một ký ức. Hôm trước, khi dì đi qua trước

phòng Helen Lester, dì nghe nó hát một khúc hát buồn làm cho dì xúc động.
Bây giờ nhớ lại, dì ngậm ngùi...

— Cháu cũng vậy. Bài hát tuyệt diệu, nhưng gợi lên một nỗi buồn man

mác. Khi con bé có điều gì buồn trong lòng, nó thường hát khúc hát quen
thuộc mong tìm một sự an ủi...

— Dì Hannah kính mến!

— Cháu Margaret Lester yêu dấu!

— Cháy cảm thấy mệt lắm. Đôi lúc cháu có linh cảm không còn được

nghe tiếng nói yêu dấu ấy nữa.

— Không... không, cháu đừng nói gở như vậy, dì không chịu được!

Margaret Lester cảm động, đau buồn, nói nhỏ nhẹ:

— Dì cho cháu ôm dì. Dì đừng khó nữa. Dì áp má dì vào má cháu đi.

Cháu muốn sống. Cháu sống nữa. Ôi! Helen Lester sống làm sao nếu không
có cháu. Nó có hay nhắc tới cháu không?... Cháu biết nó luôn luôn nhắc tới
cháu.

— Helen Lester luôn luôn nhắc cháu.

— Con yêu quý của mẹ. Nó viết lá thư này ngay khi nó trở về nhà?

— Vâng, ngay khi nó bước vào phòng, chưa kịp dỡ mũ.

— Cháu biết lắm. Đó là cử chỉ quen thuộc của nó... tình cảm... âu yếm...

ân cần... tự nhiên. Không cần hỏi, cháu đã biết rồi nhưng cháu muốn nghe dì
nói. Người vợ muốn biết chồng yêu thương, nhưng cũng muốn chồng lặp lại
mỗi ngày, mỗi giờ là chồng yêu mình, chỉ vì cái vui được nghe chồng nói...
Helen Lester lần này dùng bút mực, cháu thích vậy. Chữ viết bút chì dễ phai
mờ và điều này làm cho cháu buồn lắm. Dì có bảo nó dùng bút mực không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.