ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 30

Bà mẹ Thanh U quỳ bên cạnh vòng tròn, lần lượt đốt các loại áo quần của
con gái. Kể ra thì, nội quy nhà trường cấm đốt lửa trong trường, nhất là khi
thời tiết khô hanh, nhưng không ai dám ra ngăn cản bà. Mọi người đều hiểu
nỗi bi thương của bà mẹ.
Các vật dụng đựng trong hộp các-tông sắp bị đốt hết. Từng thứ một, Xuân
Vũ đều rất nhớ: từng bộ áo quần của Thanh U, từng cuốn sách, thậm chí cả
các thứ lặt vặt như thuốc đánh răng và bàn chải của bạn... tất cả đều bị ném
vào đám lửa. Vòng phấn hình tròn còn có một "cái cửa" - có lẽ là lối ra để
gửi các vật dụng hỏa thiêu xuống âm phủ.
Cuối cùng, chiếc di động màu đỏ của Thanh U cũng bị ném vào lửa, vỏ kim
loại bị đốt quằn quại nhăn nhúm.
Nhìn chiếc di động bị đốt bỏ, Xuân Vũ bỗng nhớ tới mẩu tin nhắn cuối
cùng...
Phải! Tin nhắn!
Chiếc di động của Thanh U có lẽ ẩn chứa những bí mật quan trọng.
Khi Xuân Vũ hiểu ra thì đã quá muộn, nhiệt độ cao đã khiến các linh kiện
bên trong lở lói, bốc mùi khét lẹt.
Không kịp nữa rồi, bộ mạch bên trong đã bị nướng trụi.
Xuân Vũ thở dài, thẫn thờ nhìn chiếc di động biến thành một nhúm phế
liệu. Toàn bộ vật dụng của Thanh U để lại trong phòng chỉ còn là một đống
rúm ró xen lẫn tro bụi.
Đám lửa hướng tới âm phủ đã tắt.
Đến lúc này, bà mẹ Thanh U mới bật khóc. Một bà mẹ khổ đau, và đầy nghị
lực.
Sau khi bà đi rồi, Xuân Vũ vẫn đứng ngây ra đó. Trước mắt cô là một vòng
tròn, bên trong là đám nham nhở tro than.
Cô nghĩ ngợi, thể xác con người đã không còn, nếu vẫn để lại trên đời các
vật dụng thân thiết với họ như quần áo lót, khăn quàng, thuốc đánh răng...
thì chúng vẫn còn mang hơi thở và bóng hình của chủ nhân, hoặc có lẽ là
một phần của sinh mệnh chủ nhân. Cho nên phải đốt đi, thì mới thật sự là
hỏa táng theo chủ nhân.
Xuân Vũ gật đầu. Chắc chắn là như thế rồi. Vừa nãy khi nhìn quần áo của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.