ĐỊCH HẬU - Trang 12

ngươi rõ ràng thể hiện như là vừa trút được gánh nặng.

Lạc Quỳnh Anh cười khúc khích để đối diện với cặp mắt phượng sắc

như dao kia, lòng bàn tay đã rỉ mồ hôi. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì?

Không có khả năng, dù sao đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với hắn,

hắn là bá chủ một phương có thể đáh bại các cường quốc khác, ánh mắt sắc
nhọn, lòng dạ lại càng sâu không thể lường.

Đừng... Dù sao cũng đừng để hắn phát hiện ra cái gì. Lạc Quỳnh Anh

lo sợ cầu khẩn trong lòng.

“Hoàng thượng, Lạc Đô Úy cầu kiến”. Có lẽ trời cao nghe được lời

cầu khẩn của nàng, Thôi Nguyên Bái vội vàng tìm đến đầu còn đầy mồ hôi
vội vàng hành lễ.

Xem ra Lạc Đô Úy tới để báo cáo tình hình quân sự trên tiền tuyến.

Ánh mắt Lạc Quỳnh Anh chợt lóe, trong lòng cười thầm, đúng lúc đó
Nghiêm Tuyển rời mắt nên không nhìn thấy.

“Lạc Đình Ân có nói là cầu kiến vì chuyện gì không?”. Lông mi

Nghiêm Tuyển dài, khuôn mặt tuấn lệ không nhìn được là đang vui hay
đang giận.

Thôi Nguyên Phái là thái giám đại tổng quản theo hầu bên người

Nghiêm Tuyển lâu như vậy, tất nhiên là tính rất cẩn thận. Hắn cẩn thận liếc
nhìn Lạc Quỳnh Anh, sắc mặt do dự, muốn nói rồi lại thôi.

Nghiêm Tuyển lạnh nhạt nói: “Không sao, cứ nói đi”.

Lạc Quỳnh Anh lại cười ngây ngô, ra vẻ như không hiểu bọn họ đang

nói gì. A, xem ra Nghiêm Tuyển hoàn toàn coi thường kẻ ngu này, nếu
không thì hắn sẽ không để cho Thôi Nguyên Phái bẩm báo chuyện quân cơ
quan trọng trước mặt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.