ĐỊCH HẬU - Trang 20

Hắn đang suy nghĩ thì chợt thấy trên bầu trời một con chim màu đỏ,

thân hình như hạc, hai cánh một chân, mỏ chim trắng như tuyết.

Đó là Hoa Phương, một con chim hiểu tính người, sở trường là truyền

tin, rất hiếm.... Nghe nói, Thái tử Đông Kỳ có nuôi một con Hoa Phương.

Con mắt Nghiêm Tuyển run run, nhìn Hoàng hậu ngu của hắn tươi

cười rạng rỡ cất sáo ngọc đi sau đó thân mật vuốt ve lông của con chim, sau
đó mới gỡ tin trên chân con chim ra.

Đọc qua thư tín, nàng cười yếu ớt, đứng dậy đi về trong đình, giấy bút

đã chuẩn bị trên bàn đá bị vỡ đôi, nàng nâng bút lông nhỏ, nâng tay áo bắt
đầu viết.

Đế Cơ của Hoa Lệ từ nhỏ đã sống trong lãnh cung, không biết văn

chương cũng không hiểu âm luật? Nghiêm Tuyển khiêu môi, nở một nụ
cười lạnh. Xem ra hắn mới là ngốc tử, lại bị một nữ nhân giả ngu đùa bỡn.

Viết xong thư tín, Lạc Quỳnh Anh đặt bút xuống đi xuống dưới, sờ sờ

cái đầu của Hoa Phương, gấp thư tín buộc vào chân của nó.

“Đi đi, đừng để Thừa Nghiêu đợi lâu”. Nhìn theo hướng của Hoa

Phương, nàng thấp giọng căn dặn, ánh mắt của bóng dáng cao lớn sau gốc
cây tùng lạnh dần.

Thừa Nghiêu trong miệng nàng...... Cảnh Thừa Nghiêu, chính là tên

của thái tử Đông Kỳ.

Khi Hoa Phương kêu lên một tiếng, đôi cánh vỗ vỗ bay đi, Lạc Quỳnh

Anh giống như rất yên tâm, lại cầm lấy sáo ngọc, quay người lại, vừa thổi
vừa bước đi thong thả về Ngọc Ninh cung.

Nghiêm Tuyển nhàn nhạt liếc nhìn về Ảnh vệ trong bóng tối, không

cần ngôn ngữ Ảnh vệ đã hiểu ý của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.