ĐỊCH HẬU - Trang 37

Sâu trong đôi mắt nàng, trên nét mặt nàng là một khát vọng tự do, in

dấu thật sâu trong dáy mắt của hắn, làm cho hắn không có biện pháp rời
mắt. Đáy lòng hắn từ trước đến giờ đều nguội lạnh, vào giờ phút này khẽ
dao động.

“Nhà tù màu vàng? Ý của cô nương nói đến Hoàng thành Kim

Lương?”. Hắn thấp giọng hỏi nhỏ.

Nhưng nếu nàng muốn tự do thì tại sao lại giúp đỡ thái tử Đông Kỳ,

chẳng lẽ không phải vì vinh hoa phú quý? Hay là nàng và thái tử Đông Kỳ
có tư tình? Thế nên mới giả ngu trước mắt hắn, chọc giận hắn, làm cho hắn
chán ghét vứt bỏ nàng?

Nghĩ đến đây, ngực Nghiêm Tuyển khẽ thắt lại, cảm thấy ấm ức không

vui.

Có thể nàng cho rằng đối phương không có khả năng uy hiếp đến nàng

nên Lạc Quỳnh Anh buông bỏ đề phòng, lười biếng nằm trên bàn đá, cằm
tựa vào tay áo, mắt đẹp rũ xuống, ánh mắt yết ớt.

“Ngươi đã ở trong lãnh cung nhiều năm nên cũng có thể thấy được

lãnh cung là nhiều màu”. Nàng mỉm cười, trong nụ cười lộ nhàn nhạt bi
thương. “Ngày trước ta cũng ở trong lãnh cung, mẫu thân của ta.... là cung
nhân bị giáng đến làm việc ở lãnh cung, sau lại bị một Vương gia nhìn
trúng, sau đó mẫu thân mang thai ta, Vương gia cũng không muốn đồng ý
đứa nhỏ là ta. Mẫu thân ta chịu đựng khổ sở, nhục nhã lén sinh ra ta. Ta là
đứa bé sinh ra và lớn lên trong lãnh cung, từ bé đã thấy được lãnh cung
muôn màu. Cần gì phải cầu phú quý trong nguy hiểm, nhiều thiếu nữ vì cầu
vinh hoa phú quý nhất thời mà phá hủy cả đời mình, có nhất thiết phái thế
không?”.

“Tại hạ không biết cô nương đã trải qua những việc đau lòng như thế,

thất lễ”. Thấy vẻ mặt nàng ảm đạm, trong lòng hắn khẽ động, mở miệng cắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.