ĐỊCH HẬU - Trang 38

đứt tiếng nói của nàng.

Mặc dù nàng đã tạm tháo dỡ lớp phòng bị nhưng vẫn tự vệ cho mình,

không vì nỗi buồn nhất thời mà lộ ra thân phận thật, quả thật nàng suy nghĩ
rất cẩn thận.

Nghiêm Tuyển lại thêm tán thưởng với Địch Hậu này.

“Thế nên ta mới nói, cùng một lứa bên trời lận đận . Khóe mắt nàng

dương dương tự đắc, cười tiêu sái.

Nghiêm Tuyển lẳng lặng nhìn nàng, quanh quẩn trong lồng ngực là

một loại cảm xúc khác lạ không nói nên lời.

“Đối với ta mà nói, có nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa cũng không so

được với bầu trời rộng lớn..... Nếu như không phải Nghiêm Tuyển tiến
đánh Hoa Lệ quốc, lại phải cưới con gái Hoàng thất của Hoa Lệ quốc để
trấn an lòng dân thì ta đã sớm chạy trốn tới những mánh đất mênh mông,
trải qua những ngày tháng tự do, cần gì phải ở trong nhà tu vàng son này?”.

Nàng nhỏ giọng nỉ non, tiếng nói như ngậm lại trong hàm răng, cẩn

thận để người ta không nghe được, lại không biết Nghiêm Tuyển tập võ từ
bé nội lực rất cao, nghe không sót một chữ.

Thấy trong đáy mắt nàng có sầu bi nhàn nhạt, ngựa hắn co lại, vươn

tay khẽ vuốt trán nàng. Nàng cả kinh, vội vàng ngổi thẳng thân, đôi mắt
đẹp hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.

“Ta thấy vẻ mặt cô nương đau thương như thế nên muốn an ủi một

chút”. Hắn không trốn tránh mà giải thích.

Lạc Quỳnh Anh thấy hắn nghiêm nghị, dưới lớp sẹo là ánh mắt trong

trẻo có hồn, không hề có vẻ dâm uế, lòng nàng đang trẻo cao mới từ từ hạ
xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.