ĐỊCH HẬU - Trang 57

Không ngờ Nghiêm Tuyển chỉ cười một tiếng rồi hôn lên vành tai của

nàng, hôn lên quỳnh hoa bạch ngọc, tiếng cười trầm thấp bay vào trong tai
trêu chọc lòng nàng.

“Sao? Không thích trẫm hôn nàng như thế? Nhưng làm sao bây giờ?

Nàng là Hoàng hậu của trẫm, là vợ của trẫm, nàng muốn trốn cũng sẽ
không trốn thoát được, trẫm sẽ không để cho nàng có cơ hội đó”.

Lạc Quỳnh Anh nín thở, cảm thấy môi hắn mút vành tai trắng noãn

của nàng, hai má đỏ như hai đóa hoa lửa, tim đập rối loạn.

Những lời này của hắn... không giống như đang nói cho kẻ ngu nghe,

chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì?

Trong lòng Lạc Quỳnh Anh hoảng hốt, còn chưa chú ý thì bên hông bị

người ta ôm chặt, thân thể cứng ngắc bị Nghiêm Tuyển ôm vào.

“Nghiêm Tuyển.....”. Trong lúc hoảng hốt nàng hô lên tên của hắn,

ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đẹp của nam nhân đang cười cực kì
sung sướng.

“Quần áo nàng ướt cả rồi, trẫm ôm nàng về Ngọc Ninh cung”. Cánh

tay sắt ôm chặt lấy nàng, Nghiêm Tuyển ôm thân thể thơm mềm sát vào
lồng ngực, mắt phượng mị hoặc quyến rũ nàng.

Tim nàng như có một vật gì đó gõ nhẹ xuống, nàng vội vàng quay mặt

đi, không nhìn tới cặp mắt.... như muốn câu đi hồn nàng.

Trong bóng đêm mờ mịt, trên mặt hồ một mảnh đen kịt, ngẫu nhiên có

một lá cây khô chầm chậm rơi xuống tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Lạc Quỳnh Anh ngồi bên trong nhà thủy tạ, thân thể nghiêng sang một

bên, một cánh tay đặt lên lan can, một tay ra sức lau cánh môi: “Cái tên tiểu
nhân vô sỉ!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.