Xích Ngữ nghe động tĩnh bên trong, lông mày cương nghị nhíu thật
chặt, mặc dù trong lòng tán thành cách nhìn của Thế tử phi, nhưng tình
huống nàng như vậy, thật khiến người lo lắng không thôi.
"Nhanh lên một chút, thời gian càng lâu, càng bất lợi với chúng ta."
Vân Lãnh Ca mệt mỏi dừng nôn, nhận lấy khăn lụa Ngâm Thư đưa đến, lau
khóe môi, giọng nói không còn hơi sức nhưng mang theo kiên định, phân
phó Xích Ngữ.
Xích Ngữ không thể làm gì, nghe tiếng địch, chỉ thấy ám vệ vốn núp ở
bốn phía bảo vệ xe ngựa lần lượt xuất hiện, tạm thời chặn truy binh phía
sau lại, giúp đám người Vân Lãnh Ca tranh thủ thời gian chạy thoát.
Xích Ngôn cắn răng nắm chặt dây cương, liều mạng giục ngựa chạy
nhanh về phía trước, vài ngày trước Thế tử đã truyền thư đến nói hắn đã
đánh bại đại quân Nam Tinh, hiện tại Nam Tinh chỉ có thể bó tay thôi,
nhưng cùng lúc đó, Nam Tinh cũng vụng trộm phái không ít người truy
đuổi Thế tử phi, nếu Thế tử phi rơi vào trong tay Nam Tinh, hậu quả sẽ
không thể tưởng tượng nổi, dựa vào mức độ Thế tử yêu Thế tử phi, sợ rằng
sẽ không chút do dự đình chỉ tấn công mà nghĩ cách cứu Thế tử phi.
Như Vân Lãnh Ca đã phân tích, quả nhiên dọc theo con đường này
truy binh càng ngày càng nhiều, ám vệ ngăn trở một nhóm, không ngờ lại
có nhóm khác đuổi theo. Hơn nữa vùng này có rất nhiều ngã nhỏ, truy binh
không ngừng lao về phía xe ngựa, khiến Xích Ngữ nhất thời cảm thấy vô
cùng áp lực.
Bốn phía đều là âm thanh đao kiếm chạm nhau, mùi máu tươi tràn vào
không khí truyền đến mũi Vân Lãnh Ca, khiến nàng càng khó chịu, tay nắm
chặt thành quyền cố gắng khắc chế cảm giác muốn nôn nghén, khuôn mặt
trắng bệch, không còn huyết sắc.