Âu Dương Phong chỉ là gật đầu nói một câu "Không tệ", khiến Hạ
Ngữ Nhi mừng rỡ như điên, có thể thấy rõ nét vui mừng trong ánh mắt
nàng ta.
Tiếp đến Hạ Yên Nhi cũng làm một bài, Vân Lãnh Ca nghe xong bài
này, thấy nữ tử này rất có tâm kế, không tốt hơn Hạ Ngữ Nhi nhưng cũng
không bôi nhọ tài danh của bản thân, Vân Lãnh Ca miễn cưỡng nhìn nàng
một cái, trước một Hạ Yên Nhi có tâm kế, rõ ràng Hạ Ngữ Nhi ngoại trừ
dáng vẻ xinh đẹp hơn chút, những phương diện khác còn chưa đủ để nàng
liếc mắt, trong lòng một lần nữa kinh bỉ mắt nhìn của Âu Dương Phong.
Đầu của hắn bị lừa đá mới có thể coi trọng Hạ Ngữ Nhi.
Hiển nhiên Âu Dương Phong cũng nghĩ đến điểm này, hầu như trước
kia rất ít khi hắn chú ý tới Hạ Yên Nhi, chỉ biết nàng ta là một nữ tử kiệm
lời, bây giờ nhìn lại cũng là kẻ thâm tàng bất lộ, ánh mắt thâm trầm nhìn
Hạ Yên Nhi, chậm rãi nói một câu "Rất tốt."
Hạ Yên Nhi chỉ lắc đầu một cái, mỉm cười không nói, khiến người ta
không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng.
Chưa làm thơ chỉ còn lại Vân Xuân Ca và nàng, nàng nhìn lướt qua
Vân Xuân Ca, nhàn nhạt mở miệng: "Đại tỷ, ngươi trước đi."
Vân Xuân Ca cũng không nhiều lời, nàng ta đang rất chờ mong Vân
Lãnh Ca làm thơ nhanh lên một chút, trong đầu đã sớm nghĩ xong, lưu loát
mở miệng ngâm:
"Yến thảo như bích ti,
Tần tang đê lục chi,
Xuân sắc tình phương hảo,