Vân Lãnh Ca nhìn Ngâm Cầm khổ sở như vậy, vẻ mặt làm nũng giống
như chó nhỏ
trước đây nàng từng nuôi, đáy mắt không tự chủ liền xuất hiện một
chút sủng nịnh, cầm khăn trong tay trả lại cho nàng, dịu dàng nói, “Ngoan,
mấy ngày nữa ngươi sẽ biết, bây giờ ta đi viết thư cho ngoại công.”
Ngâm Cầm nhe tiểu thư dỗ nàng giống như một con mèo nhỏ, liền
không cam lòng dẩu môi, xoay người đi chuẩn bị giấy bút viết cùng nghiên
mực cho tiểu thư.
Vân Lãnh Ca trải xong giấy viết thư, cầm bút chấm mực nước, đôi mắt
trầm xuống nghĩ một chút, sau đó nhấc bút lên chậm rãi viết chữ.
Viết xong, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên đưa đến môi đỏ
mọng thổi nhẹ cho khô những chữ trên giấy.
Liên Hạ uyển.
“Ầm, ầm.” Vân Hạ Ca biết trong hoàng cung mở yến tiệc, nhưng
người có thể đi chỉ có dòng chính nữ Vân Lãnh Ca, nàng tức giận đập bể tất
cả đồ sứ bài trí trong phòng.
Mắt thấy trong phòng không còn cái gì có thể đập, Vân Hạ Ca cũng đã
mệt mỏi, ngồi ở trên giường thở hổn hển, ngực đẫy đà lên lên xuống xuống
theo từng hơi thở, quả nhiên là tức giận không hề nhẹ.
“Dựa vào cái gì mà chỉ có kẻ tiện nhân Vân Lãnh Ca kia được đi, di
nương cũng thật là vô dụng, lâu như vậy mà chưa giết chết nàng.” Trong
lòng cảm thấy khó thở, nét mặt Vân Hạ Ca hung dữ vung tay lên, quét tất
cả ly trà trên bàn nhỏ xuống dưới đất gần chân Hương nhi khiến nàng run
rẩy.