Các phu nhân và tiểu thư thân mật líu ríu đi thành từng đám, làm bạn
cùng ngắm hoa.
"Biểu tỷ, chúng ta đi ngắm hoa đi, ngự hoa viên thật sự có rất nhiều
hoa đẹp." Thấy mọi người ào ào rời đi, Lâm Thư Hàn cũng không khỏi
động tâm suy nghĩ, hưng trí dạt dào nói.
"Các ngươi đi đi, ta vừa nhìn thấy mấy tỷ muội muốn qua gặp tâm sự
một chút, người trẻ tuổi ở cùng nhau vui đùa thoải mái chút đi." Lão phu
nhân cười nói.
Vân Lãnh Ca cười cáo lui, tùy ý để Lâm Thư Hàn kéo mình đi đến chỗ
sâu nhất trong ngự hoa viên.
Chạng vạng đầu xuân có chút lạnh, một trận gió nhỏ thổi đến làm cơn
của Vân Lãnh Ca dịu đi rất nhiều.
"Biểu tỷ, vừa rồi đa tạ ngươi." Đứng bên cạnh một bồn hoa thược
dược, Lâm Thư Hàn hốc mắt đỏ ửng nói chuyện.
Nếu mình cũng có cầm kỳ thư hạo, sẽ không khiến tổ phụ khó xử như
vậy, biểu tỷ vì nàng mà phải lên đài khiến Thái tử cười nhạo.
"Nghĩ gì vậy, chính Thái tử điện hạ là người điểm ta lên biểu diễn,
chuyện này không liên quan gì đến ngươi." Vân Lãnh Ca cười nhẹ một
tiếng, chỉ chỉ lên chóp mũi của nàng ta.
"Biểu tỷ, ta không phải là tiểu hài tử, những cái này ta đều biết." Thấy
Vân Lãnh Ca coi nàng như một tiểu hài tử mà lừa gạt, Lâm Thư Hàn bất
mãn, miệng hừ một tiếng, nói.
Vân Lãnh Ca kinh ngạc, mười ba tuổi ở thời hiện đại còn chưa học hết
chín năm giáo dục bắt buộc đâu, ở triều đình cổ đại này lại có chút hiểu