"Xin Mộ Dung thế tử đừng nhầm lẫn, đảo khách thành chủ, thật sự
làm mất thân phận của ngài." Vân Lãnh Ca trợn trừng hai mắt nhìn Mộ
Dung Diệp, lạnh giọng nói.
"Vân tiểu thư cần gì phải thẹn quá hóa giận như vậy, bản thế tử đã nói
vừa rồi không nhìn thấy gì, ngươi không cần phải giận chó đánh mèo cùng
bản thế tử đâu?" Mộ Dung Diệp lạnh nhạt bất động, khẽ mở cánh môi, lười
biếng nói.
Cái gì gọi là đổi trắng thay đen, hôm nay Vân Lãnh Ca đã được lãnh
giáo, Mộ Dung Diệp này mở mồm thật sự có thể làm người sống tức chết.
Bình phong này dùng lụa mỏng tốt nhất dệt thành, cực kỳ trong suốt,
làm sao có thể không nhìn thấy gì.
"Không biết Thế tử tìm tiểu nữ có chuyện gì, đã rất muộn tiểu nữ
muốn nghỉ ngơi." Vân Lãnh Ca không nghĩ sẽ đấu võ mồm tiếp, liền lạnh
giọng nói.
Hai mắt Mộ Dung Diệp đột nhiên mở ra, đối diện với đôi mắt hàm
chứa hờn giận của Vân Lãnh Ca, "Bản thế tử và Vân tiểu thư quan hệ nồng
hậu, đã lâu không gặp mặt nói chuyện tâm tình, Bản thế tử có thể vì Vân
tiểu thư mà gác chuyện chính sự qua một bên."
Thấy con ngươi đen thâm sâu của hắn phát sáng, trong đôi mắt ấy Vân
Lãnh Ca còn đọc ra ý cười, không cần đoán cũng biết hiện giờ tâm tình của
Mộ Dung Diệp rất tốt.
Trong lời nói còn mang theo quấy rối, Mộ Dung Diệp ngoại trừ áp chế
mình, trước đó quan hệ của bọn họ có nồng hậu sao? Còn nữa cung yến
mới kết thúc không lâu, tại sao lại bảo lâu rồi không thấy?
"Chẳng lẽ Mộ Dung thế tử nhàm chán? Lấy chuyện trêu đùa nữ tử làm
vui?" Hàm răng của Vân Lãnh Ca va vào nhau kèn kẹt, khó thở nói.