Nhưng mà, tâm tình của Mộ Dung Diệp tốt, còn tâm tình của Vân
Lãnh Ca thì toán loạn, tự nhiên lại bị một nam tử nhìn thấy thân thể mình,
làm sao nàng có thể vui được.
"Bản thế tử không trêu đùa ngươi, trước kia chưa từng nói với ngươi,
Bản thế tử rất thành thật, không lấy chuyện gạt người tìm niềm vui." Mộ
Dung Diệp dùng ánh mắt vô tội lên tiếng, nhưng khóe miệng hắn lại cong
lên, giờ phút này trên môi hắn không chỗ nào không hiện ra ý cười, không
chỗ nào không thể hiện tâm tình của hắn đang rất tốt.
"Thế tử có việc gì mời nói thẳng, hôm nay tiểu nữ làm trò cười cho
Thế tử đã rất mệt rồi, muốn đi nghỉ sớm." Vân Lãnh Ca đau đầu đưa tay lên
nhéo nhéo giữa lông mày, cảm giác không khỏe vừa tan đi trong khoảnh
khắc lại xông đến.
"Hả?" Hai mắt Mộ Dung Diệp hơi nheo lại, hai mắt xuất hiện một chút
nguy hiểm, nụ cười trên mặt lộ ra một tia u ám, chẳng lẽ bồi hắn nói
chuyện lại là làm trò cười? Còn cảm thấy rất mệt? Tâm tình vốn tốt đẹp giờ
biến thành hư không, Mộ Dung Diệp vội vàng đứng dậy, bước một bước,
đảo mắt liền đi đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, cánh tay dài duỗi ra, thô bạo
kéo tay Vân Lãnh Ca, trong nháy mắt thân thể nàng đã tựa vào trong ngực
Mộ Dung Diệp.
Một tay để ở cổ tay nàng, một tay khác gắt gao ôm chặt lấy eo nàng,
không cho nàng có cơ hội rời đi.
Mùi hương thơm ngát thi nhau bay vào trong mũi Mộ Dung Diệp
khiến cho tâm thần hắn rung động, cúi đầu nhìn Vân Lãnh Ca ở trong ngực,
thấy sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, ngón tay đang không ngừng nắn nhẹ
giữa lông mày, giống như đang chịu đựng đau khổ mãnh liệt, trong lòng
hắn không khỏi mềm nhũn, Mộ Dung Diệp ôn nhu nói: "Ngươi làm sao
vậy."