Lâm Thư Hàn nghe được biểu tỷ giới thiệu, không khỏi trợn to hai
mắt, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bản vẽ trong tay tổ phụ.
“Thời gian chế tạo có lẽ không ngắn.” Lâm Hải Bác liếc mắt nhìn bản
vẽ lần nữa, nhíu mày, trầm giọng nói.
“Ông ngoại ngài thật sự tuệ nhãn như đuốc (mắt sáng như đuốc), thời
gian quả thật rất dài, cháu gái cũng dự định sửa đôi chỗ, với lại ngài nên
tìm người có tay nghề giỏi một chút, khoảng một năm là có thể hoàn
thành.” Vân Lãnh Ca suy nghĩ một chút, nói ra tính toán của bản thân,
thuận tiện nịnh bợ một phen.
“Bớt nịnh hót, ta không nghe nổi nữa rồi.” Lâm Hải Bác lườm nàng,
sau đó sắc mặt có chút nặng trịch nói: “Nếu đặt vật này trên chiến trường,
sẽ tạo ra bao nhiêu uy lực đây, việc thống nhất tam quốc dễ như trở bàn
tay.”
“Ông ngoại ngài cũng không thể làm việc đó, thứ nhất cháu gái xin
nói, loại này ám khí vừa ra tất thấy máu, thật sự không nên sử dụng rộng
rãi, thứ hai, đến lúc truyền ra ngoài vật này do cháu gái nghĩ ra, bộc lộ quá
mức rõ ràng, nhất định gặp rất nhiều nghi kỵ, cháu gái còn trẻ, không muốn
xuống hoàng tuyền sớm vậy đâu.” Vân Lãnh Ca có chút gấp gáp, chỉ sợ
ông ngoại kích động, suy nghĩ cho quốc gia, dâng Bạo Vũ Lê Hoa châmcho
Hoàng đế, chẳng phải nàng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này hay sao?
Nhưng nghĩ lại, ông ngoại đâu phải người không biết nặng nhẹ.
“Quan hệ lợi hại trong đó ta đương nhiên biết, còn cần ngươi dạy hả?”
Lâm Hải Bác ghét bỏ phủi tay áo liếc Vân Lãnh Ca một cái: “Ta cũng chỉ
nói vậy thôi.”
Quốc gia đại sự của Đông Dương thuộc về họ Thượng Quan, cường
thịnh hay không liên quan gì tới ông, ngoại tôn nữ mới là người thân của