Vận Nhi nghe lời thối lui, bưng bát canh đi ra ngoài.
Không lâu sau, Vận Nhi trở lại “Tiểu thư, lão gia và lão thái thái gọi
người đến chính sảnh, hơn nữa còn sai gã sai vặt trói quản sự phòng bếp
lại.”
Vân Lãnh Ca đến chính sảnh, nhìn thấy Vân Bá Nghị và lão thái thái
sắc mặt nghêm túc trang nghiêm ngồi ở chủ vị, vừa thấy nàng tiến vào, lão
thái thái khoát khoát tay vội kêu nàng qua, ân cần vỗ vỗ tay nàng “Lãnh Ca,
con có sao không? Bát canh này con không uống chứ?”
Vân Lãnh Ca lắc đầu, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy Nhị di
nương và Vân Hạ Ca cùng nhau đi vào, Nhị di nương nhìn thấy Vân Lãnh
Ca tốt đẹp đứng ở nơi đó, sắc mặt như thường, không có gì bất ổn, âm thầm
cắn răng, “Đúng là đồ vô dụng, chuyện nhỏ như thế cũng làm không
xong!”
Vân hạ tập nhạc tới tại chính mình viện chờ Vân Lãnh Ca tử vong tin
tức, nghe thế cá tin tức, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Vân Lãnh Ca An
Nhiên vô sự, cảm thấy Nhị di nương cũng như thế vô dụng, ngay cả Vân
Lãnh Ca cũng không đối phó được, nhiều năm như vậy sống thật uổng phí.
Hai người cùng nhau thi lễ, lão thái thái nghiêm mặt hỏi “Hai người
ngươi không phải đang cấm túc ư, ai cho các ngươi ra ngoài?!”
Nhị di nương và Vân Hạ Ca biến sắc, Nhị di nương mở miệng nói “Tỳ
thiếp là lo lắng cho Nhị tiểu thư, cố ý tới xem một chút, hi vọng lão thái
thái và lão gia không trách tội.” nói xong còn mềm mại liếc mắt nhìn Vân
Bá Nghị, gương mặt quyến rũ, kiều diễm vô cùng.
Nhìn thấy Nhị di nương phong tình như thế, Vân Bá Nghị lập tức giơ
tay lên bảo các nàng ngồi xuống, “Phượng Ngô là quan tâm Lãnh Ca, mẫu
thân không nên trách tội nàng.” Lão thái thái trừng mắt liếc hắn, Vân Bá
Nghị lộ vẻ tức giận buông bàn tay chuẩn bị đi đỡ Nhị di nương xuống.