"Chiêu này trong sách viết rất nhiều, thật sự không có gì mới." Vân
Lãnh Ca chép miệng, từ trong thâm tâm khinh bỉ Thượng Quan Hạo, quả
thật bản thân không đánh giá cao hắn ta, hắn ta thật sự là gỗ mục không thể
đẽo mà.
"Ca nhi, nàng đoán Hoàng thượng sẽ ứng phó thế nào?" Mộ Dung
Diệp quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca, giương môi
cười, có thâm ý khác nói.
Để nàng đoán à? Nếu tâm tư Hoàng đế dễ đoán như thế, vậy ông ta
không thể ngồi trên bảo tọa Thiên tử rồi, Vân Lãnh Ca suy nghĩ một chút,
trong mắt phát lên ánh sáng cơ trí, môi mọng khẽ mở, khẳng định nói:
"Đương nhiên chủ động tham gia, tương kế tựu kế, làm suy nhược phòng bị
của kẻ địch, bắt Thái tử khoanh tay chịu trói, cứ như vậy, mới có thể phát
huy tốt hơn!"
Thấy Vân Lãnh Ca đã hiểu ý nghĩa sâu xa bên trong, mắt phượng Mộ
Dung Diệp sáng chói toát ra tán thưởng, trong lòng mặc dù kinh ngạc
nhưng không ảo não, ý cười yếu ớt trong mắt dần dần trở nên thâm sâu, sau
đó vui đùa nói: "Quả thật không thua nam tử nửa phần!"
"Ai nói nữ nhân không bằng nam tử?" Vân Lãnh Ca không chút nghĩ
ngợi thốt lên.
"Ca nhi của ta xác thực thông tuệ hiếm thấy." Mộ Dung Diệp nghe
Vân Lãnh Ca không chút do dự trả lời, đáy mắt hiện vẻ cưng chiều, giọng
nói dụ dỗ.
"Không thật lòng, giống bị ép buộc mà nói." Mắt Vân Lãnh Ca khẽ
quét Mộ Dung Diệp, lại không biết cái nhìn kia mang theo hờn dỗi đáng
yêu phong tình vạn chủng, khiến vẻ mặt trấn định của Vân Lãnh Ca thêm
rực rỡ như lưu tinh rung động lòng người!