ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1254

Phần lớn mọi người chỉ nghe nói tính tình của Minh Trạm chứ chưa từng

tận mắt chứng kiến.

Nhưng huynh đệ Phượng Minh Lan thì đã tận mắt chứng kiến, Minh

Trạm muốn nói chuyện riêng thì huynh đệ bọn họ khó tránh khỏi mà âm
thầm kêu khổ, sợ hắn gây ra chuyện gì bất thường, làm cho mọi chuyện ầm
ĩ. Nếu Minh Trạm lăn lộn dưới đất đòi phụ thân thì mọi người cũng hết
cách.

“Không dối gạt mấy vị hoàng huynh, bên kia ta cũng có người truyền tin,

bảo là mùng ba tháng tư Hoàng bá phụ và phụ vương cùng nhau mất tích.”
Minh Trạm thở dài, “Đây thật sự là chuyện kỳ lạ, nhưng lại là sự thật, nói
ra thì làm sao có thể khiến dân chúng tin tưởng cho được? Chúng ta phải tự
ngẫm lại, xung quanh có ngót nghét một vạn thị vệ vậy mà lại làm mất
Hoàng thượng và Vương gia? Thật là nực cười. Không từ mà biệt, sử sách
phải ghi lại như thế nào đây, năm đó tháng đó ngày đó, trong đại doanh
hành cung, giữa trăm ngàn người, Hoàng đế và thân Vương mất tích một
cách ly kỳ? Chúng ta sẽ bị hậu nhân cười cho muối mặt.”

Phượng Minh Lan thật không tiện mở miệng, nắm tay lại rồi ho một

tiếng, nói một cách lúng túng, “Minh Trạm, không nói gạt ngươi, nơi này
cũng có chút chuyện, thật sự không tiện viết trong thư.”

Phượng Minh Tường tiếp lời, “Cũng là cái tên cẩu nô tài Tri phủ Dương

Châu kia, hắn dâng lên vài vị giai nhân hiếu kính phụ hoàng và Vương
thúc…”

Đúng là một chuyện đẹp mặt, Minh Trạm trợn mắt há hốc mồm.

“Đám nội thị sáng sớm chỉ thấy mấy ả nữ nhân hầu hạ mà chẳng thấy gì

khác.” Phượng Minh Thụy xen vào một câu.

Minh Trạm cảm thấy chính mình giống như đang nghe kể tiểu thuyết,

chậc chậc, quả nhiên nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống. Thảo nào Phượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.