ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1751

tả, Nguyễn Hồng Phi chỉ hận không thể ở trước mặt Minh Trạm mà nựng
cho đã.

Khả ái thật sự là khả ái, thích cũng thật sự là thích, chẳng qua ái nhân bị

nói giống nhi tử của mình, trái tim già cõi của Nguyễn Hồng Phi nháy mắt
trở nên tang thương. Bi ai cuộn lại bức tranh chân dung của Minh Trạm rồi
biến mất đến ba ngày sau cũng không thấy bóng dáng.

Tống Hoài biết lần này hắn đã mất mặt rất nhiều, thầm nghĩ, tâm tư của

thái tử điện hạ quả nhiên khó dò. Mưa thuận gió hòa mà ngày nào ngươi
cũng triệu Khâm thiên giám, ngươi đang có mưu đồ gì đây, thật vất vả mới
kiếm được một điềm lành, lại không trúng tâm tư của ngươi.

Xem ra thật sự phải xuất ra một chút bản lĩnh.

Binh sĩ tiến vào thông truyền, “Đại nhân, Tống lão bản cầu kiến.”

Tống Hoài khoát tay, mất kiên nhẫn, “Bản Đốc làm sao rãnh rổi gặp hắn,

bảo hắn trở về trước đi.”

Chu Chi Nguyên vừa cười vừa khuyên, “Nếu hắn đã đến đây thì đại nhân

cứ gặp hắn một chút. Hiện tại đúng là lúc cần phải thông truyền hắn.”

Tống Tường chỉ mới đôi mươi, vóc dáng không cao, có làn da trắng trẻo

và sự khôn khéo của người Giang Nam, thấy Tống Hoài thì trước hết thỉnh
an, “Thúc phụ, điệt nhi thỉnh an thúc phụ, nguyện thúc phụ an khang bình
an.” Kỳ thật bọn họ chỉ có cùng một cái họ mà thôi, nếu tính từ tám trăm
năm trước thì có lẽ là cùng một nhà. Cũng không biết Tống Tường lội
ngược dòng đến thời kỳ Hậu Chu bằng cách nào mà cứ kiên quyết náo loạn
với nguyên quán ở An Huy của Tống đại nhân rằng hắn và Tống Hoài là
thúc điệt họ hàng xa. Kể từ đó cứ mặt dày mà ôm lấy đùi của Tống đại
nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.