ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1749

thượng và điện hạ thánh minh soi sáng, chẳng qua Tống đại nhân thân là
nhất phẩm Tổng đốc mà lại tin tưởng loại tà đạo ngụy biện này, dám đem
rùa bệnh đến tặng ngự tiền, thật sự là đại bất kính đối với Hoàng thượng và
điện hạ.”

Phượng Cảnh Kiền cười, “Thái tử, ngươi nói thử xem?”

“Hầy, chỉ có chút việc nhỏ mà các ngươi lại xé ra to.” Minh Trạm thản

nhiên cười một cái, “Trong sử sách có ghi lại những chuyện thế này, có rất
nhiều hoàng đế yêu thích điềm lành, có lẽ Tống đại nhân xem nhiều sách
lại gặp phải bạch quy, cảm thấy hiếm lạ nên muốn đưa đến. Hắn cũng
không ngốc, nếu biết có bệnh thì làm sao dám đưa tặng? Người không biết
không đáng trách, mặc kệ các ngươi có tin hay không, dù sao thì ta không
tin. Còn chuyện luyện đan trường sinh thì hoàn toàn là giả dối. Không có
chuyện như thế, niệm kinh, nói đạo lý, đọc sách thánh hiền Khổng Mạnh,
đây mới là hoạn lộ thênh thang. Nếu nói đến điềm lành, Khai Tuấn, ngươi
soạn chiếu chỉ cho ta, nói với Tống đại nhân, hắn chỉ cần quản lý tốt Chiết
Mân, an bài tốt chuyện diễn võ là đủ, đó chính là điềm lành lớn nhất hiến
tặng phụ hoàng và ta. Còn bạch quy thì bảo hắn phóng sinh đi.”

Lời của thái tử điện hạ khiến cho Tống Hoài Tống đại nhân trở thành

trung tâm bàn luận của những thế gia trong đế đô. Hiện tại mọi người vừa
mở miệng thì sẽ cười to khi kẻ khác gặp họa, “Ai ôi, không biết con bạch
quy của Tống đại nhân thế nào rồi?”

“Đúng vậy, Tống đại nhân xưa nay rất giỏi quan sát thánh ý, cũng không

biết vì sao lúc này lại nhầm lẫn như thế?”

“Cũng là thái tử điện hạ anh minh.”

……

Sự thật chứng minh người đế đô cũng rất lắm mồm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.