ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1750

Dù sao thái tử điện hạ ra chỉ dụ bảo Tống đại nhân đem điềm lành quay

lại Hàng Châu, Mã Duy lén lút cười trộm vài lần, thấy bộ dáng của Nguyễn
Hồng Phi đang cầm bức họa yêu thích không chịu buông tay, bèn thò đầu
lên liếc nhìn một chút rồi vui vẻ nói, “Ôi chao, tiểu mũm mĩm nhà ai vậy
nè, nhi tử của ngươi hả?”

Sắc mặt của Nguyễn Hồng Phi….

Thử hỏi: Còn có cái gì càng thương tâm hơn những lời này?

Có thể thấy được Mã Duy tuy là quân nhân nhưng lại có được bản lĩnh

dùng ngôn giết người không thấy máu của quan văn. Câu này của hắn trực
tiếp đâm chết hay người, thứ nhất Minh Trạm ghét nhất người khác nói hắn
béo, trong khi Nguyễn Hồng Phi bắt đầu nheo lại đôi mắt tối tăm, bên trong
tròng mắt sâu thẳm như hiện lên những mũi kim tàn độc phóng thẳng về
phía Mã Duy, chỉ hận không thể đâm chết Mã Duy ngay lập tức! Mã Duy
cảm thấy hình như bản thân mình đã nói sai cái gì đó? Đại khái lần trước,
ừm, hai mươi mấy năm trước, hình như hắn cũng không uốn lưỡi bảy tấc
mà đắc tội Nguyễn Hồng Phi, sau đó, sau đó kết quả thế nào? Mã Duy nghĩ
đến kết cục ngày xưa, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

“Ta rất già hay sao?”

“Không, không phải ý kia.” Mã Duy mím môi một chút rồi vội vàng

khen tặng, “Ngươi nhìn trẻ hơn ta mà, ngay cả hai ta cũng biết thế. Ta thấy
tiểu mũm mĩm trong bức họa chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi nên mới
hỏi như vậy!”

Kỳ thật không thể trách Mã Duy nói thẳng thừng như thế, lần này Minh

Trạm tặng cho Nguyễn Hồng Phi một bức tranh chân dung giống y như đúc
người thật, hắn mặc xiêm y ngân hồ mà Nguyễn Hồng Phi cho hắn, đội mũ
ngân hồ, hai cái bao tai như hai quả bóng nhung nhỏ, đứng giữa trời tuyết
ôm hoa mai, nhe răng mỉm cười không thấy mắt, đủ loại khả ái không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.