ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1875

Lúc trước Tống Hoài cũng là Tổng đốc tôn sư, mặc dù điều kiện trong

lao ngục rất bình thường nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ, không đợi
Minh Trạm lên tiếng thì Tống tổng đốc đã quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, bi
ai nói, “Tội thần chết chưa hết tội, tất cả mọi chuyện tội thần nguyện khai
ra, chỉ cầu điện hạ nể tình đừng liên lụy gia quyến của tội thần.”

Sự kiện trảm đầu gia quyến của phạm quan trước kia đã hình thành một

nỗi ám ảnh nhất định trong lòng của Tống tổng đốc. Vị thái tử điện hạ này
đã tự mồm thừa nhận, hắn chẳng nể mặt ai!

Nếu ngay cả thượng vị mà cũng không thèm nể mặt thì với hành vi của

Tống Hoài xem như không đáng giá để vào mắt, huống chi tâm tư của
Minh Trạm xưa nay rất khó lường, người bình thường chẳng thể đoán được
một hai.

Tống Hoài là người thức thời, bản thân hắn là nhất phẩm Tổng đốc, nếu

không phải thái tử có lòng xử hắn thì nhất định không đưa hắn vào đại
ngục. Cho nên hắn thà khai ra mọi chuyện, cầu một chút ân điển, bảo trụ
được tánh mạng của gia quyến vẫn quan trọng hơn.

“Ngươi là người thông minh.” Minh Trạm ngồi trên ghế. Nhìn khuôn

mặt được bảo dưỡng rất tốt của Tống Hoài đã lộ ra một chút mệt mỏi tiều
tủy, thái dương hoa râm, hắn thở dài, “Ở Chiết Mân hai năm, lương thực
thuế má đều được củng cố tăng trưởng, vả lại hải vực của Chiết Mân không
có những hành vi đánh cướp quy mô của hải tặc. Giúp đỡ thư viện, trợ cấp
dân nghèo, thậm chí ngươi cấu kết với hải tặc để buôn bán thì ta cũng
không quá bận tâm.”

“Chẳng qua ngươi không nên uống máu quân bị, còn nữa, lá gan của

ngươi cũng quá lớn.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Vì sao võ khố lại như thế thì
ngươi hiểu rất rõ. Còn có, ngươi thân là nhất tỉnh Tổng đốc, hẳn là hiểu
được, mấy thứ nồi niêu bát đĩa đem bán cho hải tặc thì không sao, vậy mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.