ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1898

Phượng Cảnh Kiền cười nhạo một tiếng, “Trẫm ở đế đô một ngày, e rằng

hắn không có can đảm đến đây.” Thấy tròng mắt của Minh Trạm theo dõi
mình, Phượng Cảnh Kiền suy nghĩ một chút rồi cười âm trầm, “Ngươi nhìn
trẫm làm gì? Trẫm đâu trói tay trói chân của hắn, không cho hắn đến đây
đâu?”

“Ta chỉ thấy….” Minh Trạm xê mông qua, kề sát bên cạnh Phượng Cảnh

Kiền, “Ta chỉ thấy các ngươi không được tự nhiên cho lắm. Phụ hoàng, về
sau ngươi quay về đế đô, chẳng lẽ không gặp nhau sao? Hắn ở thì phụ
hoàng không đến, phụ hoàng đến thì hắn rời đi, đây cũng không phải kế
khả thi lâu dài đâu.”

“Đang êm đang đẹp, trẫm trở về làm gì?” Ai lại muốn làm kỳ đà cản mũi

cơ chứ, Phượng Cảnh Kiền tự nhận là người hiểu chuyện, cũng không
muốn trở ngại Minh Trạm.

Minh Trạm lại không suy nghĩ sâu xa như thế, hỏi một cách khó hiểu,

“Phụ hoàng thoái vị, chẳng lẽ tính mấy chục năm sau đều ở Vân Nam ư?
Phụ hoàng không nhớ thương ta? Không nhớ thương Hoàng tổ mẫu và hai
tiểu hoàng tôn hay sao?”

“Chuyện tương lai thì để tương lai tính.” Phượng Cảnh Kiền thích Minh

Trạm ở chỗ Minh Trạm rất son sắt, cười giải sầu rồi hỏi hắn, “Có phải
ngươi có chuyện gì muốn yêu cầu ta đúng không?”

“Không có, ta có chuyện gì đâu.” Minh Trạm quả quyết phủ nhận, “Ta

chỉ thấy các ngươi là huynh đệ cùng phụ. Phụ hoàng đã từng hại hắn, hắn
cũng xem như trả thù xong rồi, kỳ thật không còn ai nợ ai. Ta chỉ muốn các
ngươi giảng hòa mà thôi.”

Phượng Cảnh Kiền trầm mặc một lúc lâu, “Các ngươi tính sau này thế

nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.