ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 301

“Thái hậu nương nương–”

“Tứ công tử, Thái hậu nương nương đến, ngài mau mở cửa đi.”

“Phá cửa nhanh lên.” Sắc mặt của Ngụy thái hậu phát lạnh, bất chấp y

phục bị ướt mà vội vàng tiến đến đây. Vài tên thái giám nghiêng người luân
phiên tông vào, then cài dần dần lỏng ra, tên thái giám đầu tiên ngã vào
trong Phật đường.

Ngụy thái hậu vô cùng nôn nóng, bàn tay vịn vào cung nữ liên tục run

rẩy, bước vào phòng rồi nhìn thoáng qua, trước mắt liền tối sầm, suýt nữa
đã ngất xỉu.

Minh Trạm ngồi trên đất, nửa bên mặt đầy máu. Minh Phỉ nằm dưới đất,

chỉ còn hừ hừ rên.

“Mau, mau đi truyền Thái y! Truyền Thái ý!” Ngụy thái hậu đã lâu chưa

gặp phải cục diện hỗn loạn như vậy, nhất thời tay chân nhũn ra, choáng
váng đầu óc. May mà cung nữ nội thị bên cạnh đều là người tỉnh táo, người
thì dìu Thái hậu, người thì đỡ Minh Trạm, người thì nâng Minh Phỉ.

Ngụy thái hậu đi ra ngoài rồi gục xuống giường, trong lòng không tốt,

sắc mặt tiều tụy. Minh Phỉ bị hôn mê nhẹ, còn Minh Trạm cúi đầu ngồi
ngoài điện để Thái y xử lý vết thương trên mặt.

Qua một lúc, Phượng Cảnh Kiền và Phượng Cảnh Nam từ tẩm cung của

Thái hậu đi ra, đều tự ngồi xuống, vết thương trên mặt của Minh Trạm đã
được thoa dược, tuy nhiên vẫn còn nhìn thấy vết máu hòa vào thuốc trị
thương, lộ ra một chút đỏ thẫm, máu tươi nhiễu xuống y bào màu thiên
thanh, đông lại thành một vết đỏ sậm không lớn không nhỏ.

Miệng vết thương dài khoảng chừng hai tấc, mặt mày hốc hác, Phượng

Cảnh Kiền than thở hỏi, “Có lưu sẹo lại hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.