ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 316

toái, không biết khi nào ngủ một giấc thì chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu
thật sự như vậy thì chẳng cần phải bạc đãi chính mình để làm gì.

Vì vậy Minh Trạm trở lại Thạch Lưu viện liền phái người đem tất cả mỹ

vị thiên hương mang ra, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì
uống cái đó, cũng không cần phải đi học hành vất vả, chỉ cần tiêu dao nằm
giết thời gian, hơi có chút ý tứ kim triêu hữu tửu kim triêu túy. (Kim triêu
hữu tửu kim triêu tuý, minh nhật sầu lai minh nhật ưu= hôm nay có rượu ta
say đã, ngày mai sầu tới mặc sầu trôi)

Minh Trạm cầm ly dạ quang, hưởng thụ hương vị nồng nàn ngọt ngào

của hương trà sữa, thích ý khép hờ mắt.

“Ngươi cũng thật biết hưởng thụ.” Ngụy Ninh cười nói, “Tiên sinh còn

ngồi đây mà ngươi đã nằm.”

Minh Trạm nghiêng người chừa ra một nửa không gian rồi vỗ vỗ, Ngụy

ninh đi qua, cũng bắt chước Minh Trạm cởi giày, nằm sóng vai trên trường
kỷ, sau đó mỗi người ôm một đĩa điểm tâm vào ngực, bắt đầu ăn.

Ngụy Ninh nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Ngươi xem đi, hiện tại ngươi nằm ở

đây, ăn điểm tâm, nghe tiếng gió thổi vi vu, còn có người cùng ngươi tán
gẫu thật là tốt. Minh Trạm, ở trong cung chỉ được Hoàng thượng yêu thích
là không đủ.”

Minh Trạm thầm nghĩ, chẳng lẽ lão tử phải nhịn cái lão bà kia cho đến

chết hay sao? Lão tử đã nghĩ kỹ rồi, có một ngày thì qua một ngày, từ nhỏ
lão tử cũng không uất ức đến mức này! Cùng lắm thì lão tử đầu thai lại, nói
không chừng lần sau sẽ xuyên không thành hoàng đế thì sao? Đương nhiên
tốt nhất đừng là một ông vua bị mất nước.

Minh Trạm nhét một cái bánh phồng tôm vào miệng của Ngụy Ninh,

dong dài lắm mồm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.