ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 363

nơ, mỉm cười hòa thuận vui vẻ, “Ngươi mặc đi, đi ra ngoài như vậy cũng
không được hay lcho ắm. Có áo choàng thì có thể che lấp một chút.”

Phạm Duy mỉm cười tán thưởng, “Hầu gia thật ân cần chu đáo, ta thay

công tử cảm tạ ngài.” Nói xong liền thi lễ với Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh sờ sờ cái cằm trơn bóng, tiểu tử ngươi hình như không quá

thân thiện với ta, nghĩ rằng lão tử mỗi ngày chẳng phải đều mỉm cười vui
vẻ hay sao, Ngụy Ninh đưa tay nâng Phạm Duy dậy rồi vừa cười vừa nói,
“Phạm Duy, ta cùng với công tử của ngươi chẳng những là cốt nhục chí
thân mà còn có tình cảm sư trò, ngươi cũng từng theo ta học nhạc lý, xem
như là một nửa đồ đệ của ta. Vì vậy không cần phải nói cảm tạ. Nói như
vậy nghe rất xa lạ.”

Không đợi Phạm Duy mở miệng thì Ngụy Ninh đã giành trước, “Được

rồi, đừng đứng nói chuyện trong gió nữa. Minh Trạm, lên xe đi, trong xe dù
sao cũng ấm áp hơn.” Lại dặn dò Minh Trạm, “Hồi cung nhớ nói với
Hoàng thượng một tiếng, đừng để Hoàng thượng lo lắng nơi này.”

Vóc dáng của Ngụy Ninh không thấp, khoảng một thước tám, Minh

Trạm còn kém hắn hơn phân nửa cái đầu, Ngụy Ninh khi nói chuyện luôn
mang theo vẻ thân thiết rất tự nhiên, sẽ làm cho ngươi có cảm giác hắn
đang quan tâm đến ngươi. Hơn nữa ngôn hành của Ngụy Ninh lại tràn đầy
tính nghệ thuật, trong lòng của Minh Trạm dâng lên một chút tán thưởng,
Ngụy Ninh lại có thân phận là Đại Lý Tự Khanh, hơn nữa được Phượng
Cảnh Kiền tín nhiệm, quả nhiên là có một chút bản lĩnh.

Minh Trạm viết hai chữ trong lòng bàn tay của Ngụy Ninh: Hồ ly.

Ngụy Ninh dở khóc dở cười, xoa đầu của Minh Trạm rồi nói, “Đi đi, ta

cũng phải về phủ.”

Phượng Cảnh Kiền nghe thấy Minh Trạm cầu kiến thì lập tức tuyên triệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.