ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 479

có thể đến thăm Minh Trạm đã là nể mặt Minh Trạm rồi, tiểu tử này lại
không biết điều, Phượng Cảnh Nam cũng mặc kệ, chỉ nói chuyện với Ngụy
Ninh.

Bị kẹp ở giữa hai phụ tử, Ngụy Ninh thật ra cũng không cảm thấy gì.

Đáng tiếc hai người này cũng không dễ sống chung, e rằng đến cuối cùng
cũng không ai chịu lấy lòng ai, Ngụy Ninh cười nói, “Đã lâu không được
thỉnh giáo kỳ nghệ của biểu ca, không bằng ta cùng biểu ca so tài thử xem.”

Người hầu dọn trà cụ xuống, thay bằng một bàn cờ, quân cờ trắng đen

bằng thủy tinh được đặt trong chiếc bát tròn có phong cách cổ xưa.

Ngụy Ninh cầm cờ đen, hắn ngồi thẳng tắp, y mệ dài mỏng bằng lụa nhẹ

nhàng phất phơ, hắn có một đôi tay trắn ngần cực kỳ đẹp mắt, đầu ngón tay
ửng hồng kẹp lấy quân cờ đen, nhàn nhã đặt xuống bàn cờ.

Đương nhiên Ngụy Ninh cũng không thoải mái như vẻ ngoài của mình,

kỳ nghệ của Phượng Cảnh Nam không kém, không phải là ai cũng có thể
dễ dàng muốn thắng thì thắng.

Phượng Cảnh Nam thật ra lại chẳng bận tâm, tư thái rất thảnh thơi, trong

tay cầm lấy một quân cờ trắng, đến phiên hắn thì liền tiếp tục đặt xuống.
Tướng mạo của Phượng Cảnh Nam không thanh tú như Ngụy Ninh, nhưng
vì cao cao tại thượng đã nhiều năm nên luôn mang trên mình khí phách ung
dung, nhìn….cũng ra dáng lắm.

Minh Trạm không khỏi trợn trắng mắt, ông trời đúng là bị mù mà, tự

dưng lại đem tướng mạo tốt đẹp như vậy trao cho cái tên chết tiệt này, trong
khi người lương thiện như hắn lại chỉ có nét đẹp nội tâm là đáng giá thôi.

Ngụy Ninh và Phượng Cảnh Nam cũng không phải muốn phân cao thấp

gì, đương nhiên cũng không bày ra ván cờ tinh vi, không bao lâu, nước cờ
của Ngụy Ninh kém một chút, thua ba quân cờ, Phượng Cảnh Nam liếc mắt
nhìn Ngụy Ninh một cái rồi chỉ vào quân cờ đen nằm ở góc đối diện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.