ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 510

mẫu ban tặng.”

“Vì sao ta lại không biết.” Minh Trạm xen mồm vào hỏi.

Minh Kỳ nói, “Còn nhiều chuyện mà ngươi không biết lắm.”

Minh Trạm đã vui mừng ra mặt mà nhìn về phía Ngụy Ninh, cười hì hì,

“A Ninh, hóa ra khi ta sinh ra thì chúng ta đã từng gặp mặt rồi a. Khi ấy ta
đẹp hơn hay là hiện tại tuấn tú hơn?”

Minh Kỳ trừng mắt liếc nhìn Minh Trạm một cái, rõ ràng là ngốc

nghếch, miệng cứ cạc cạc như vịt mà cứ kêu cái quái gì a! Minh Kỳ còn
chưa kịp cao hứng đối với cổ họng đã khôi phục của đệ đệ thì đã bắt đầu
hoài niệm thời gian Minh Trạm bị câm.

Minh Trạm vuốt mặt mình rồi không ngừng truy vấn Ngụy Ninh, “A

Ninh, ngươi đã uống rượu mừng đầy tháng của ta rồi ư?”

Ngụy Ninh cười, “Có gì mà ngạc nhiên đâu, khi ngươi còn nằm trong tã

thì ta còn bế ngươi một chút nữa mà.” Vừa cười vừa liếc mắt nhìn Minh
Trạm, “Khi ngươi còn nhỏ thì rất ngoan, cả buổi cũng không khóc một
tiếng.” Trên thực tế lúc ấy bản tính của Ngụy Ninh còn hơi trẻ con một
chút, thừa dịp mọi người không chú ý còn lén nhìn qua tiểu bảo bối của
Minh Trạm. Ôi chao, cái kia thật sự là nhỏ a.

Minh Trạm vui mừng cất vài tiếng cười cạc cạc.

Minh Kỳ khinh thường, “Ngươi cười nhỏ tiếng môt chút đi.”

“Minh Kỳ, ngươi thấy không, ta và A Ninh thật là hữu duyên nha.” Minh

Trạm cười tủm tỉm nhìn về phía Ngụy Ninh, còn cố tình nháy mắt một cách
khả ái, “A Ninh, ngươi đừng bảo là ngươi đã nhìn lén của ta rồi nha?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.