ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 722

Phượng Cảnh Kiền, “Bá phụ, ngài thấy không, ta nói thành thật mà cũng bị
đánh, đúng là không cho người ta có chỗ dung thân mà.”

Phượng Cảnh Kiền cười đến mức toàn thân cũng rung rinh, thấy Phượng

Cảnh Nam trừng mắt muốn nổi nóng thì liền đưa tay ngăn cản, “Chúng ta
chỉ nói đùa mà thôi, Minh Trạm đã đến tuổi trưởng thành, xưa nay lại thành
thật, nói đùa môt câu thôi, cần gì phải tưởng thật?”

Phượng Cảnh Nam không tiện giáo huấn Minh Trạm ở đây, đành hung

hăng trừng mắt nhìn.

Minh Trạm cười làm lành, nâng mông nhích ghế kề sát vào bên cạnh

Phượng Cảnh Kiền, cười hề hề một cách gian xảo với Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền lại cảm thấy vui vẻ, nói với Phượng Cảnh Nam,

“Minh Trạm hiểu chuyện như vậy, ngươi còn điểm nào không hài lòng nữa,
ngày nào cũng cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt.
Nếu trẫm có nhi tử như vậy thì còn cần gì phải u sầu nữa.” (cái mũi không
phải cái mũi, con mắt không phải con mắt = ý chỉ một người cứ vô lý nổi
giận.)

Phượng Cảnh Nam nói một cách bất đắc dĩ, “Hoàng huynh, xem như ta

cầu ngài, ngài tuyệt đối đừng khen hắn như vậy.” Ánh mắt đảo qua, thấy
Minh Trạm híp mắt nhe răng mà cười, trong lòng thầm than thở, ngươi thật
sự là quá thành thật, người ta nói như vậy là vì khách khí, có kẻ ngốc mới
tin là thật. Phượng Cảnh Nam nói, “Ngài xem đi, không thể khen cái tên
tiểu tử này đâu.” Quả thật là ngốc nghếch.

“Trẫm chỉ nói thật mà thôi.” Phượng Cảnh Kiền vốn hợp ý với Minh

Trạm, hơn nữa hiện tại cổ họng của Minh Trạm đã khỏi hẳn, thân thể cũng
cao ráo, càng ngày càng tuấn tú, càng thêm yêu thích, bèn khen, “Minh
Trạm thông minh phóng khoáng, rất hiếm thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.