“Tạ Vạn tuế gia.”
Nguyễn quý phi còn nói đến chuyện học vấn của nhi tử, so với Ngụy thái
hậu thì Nguyễn quý phi chính là một tiểu tài nữ, thi từ khúc phú đều tinh
thông một chút, có thể trò chuyện với Phượng Cảnh Kiền.
Hai người đang hứng thú thì Phùng Thành mang theo vẻ mặt lo âu mà
tiến vào, cúi người, nhẹ giọng bẩm báo, “Vạn tuế gia, hôn lễ của thế tử đã
xảy ra chuyện.”
Lồng ngực của Nguyễn quý phi trở nên căng thẳng, sắc mặt trắng bệch,
cơ hồ là muốn bất tỉnh, chẳng lẽ, chẳng lẽ muội muội đã xảy ra chuyện gì
hay sao?
Phượng Cảnh Kiền lạnh mặt hỏi, “Nói mau, rốt cục đã xảy ra chuyện
gì?”
Phùng Thành đơn giản thuật lại, lần này Nguyễn quý phi thật sự hôn mê
bất tỉnh. Lân Chỉ cung rối loạn, Phượng Cảnh Kiền không có tâm tư ở lại
trong này, bèn đứng dậy trở về Dưỡng Tâm điện, một mặt hỏi Phùng
Thành, “Thế tử đâu?”
“Thế tử…” Hơi ngừng lại một chút, Phùng Thành dò xét sắc mặt của
Vạn tuế gia, sau đó mới nói, “Thế tử tức giận, không chịu rước dâu, trực
tiếp mang kiệu hoa trở về Trấn Nam Vương phủ.”
Phùng Thành bổ sung một câu, “Bắc Uy Hầu dâng lệnh bài thỉnh cầu gặp
bệ hạ.”
Phượng Cảnh Kiền hừ lạnh, “Trẫm đang định gọi hắn đây.” Đến thật là
nhanh.
Trấn Nam Vương phủ đang chờ Minh Trạm đón tân nương trở về bái
đường, không ngờ kiệu hoa đã trở lại, sau khi nghe ngóng thì mọi người