DIỄM CHI - Trang 150

Mẹ nói xong thì cũng đi luôn vào nhà, bố có vẻ bực với thái độ thờ ơ của

mẹ nên khó chịu nói:

- Con bé nó chưa khỏi hẳn đâu, cô nhớ nhắc nó uống thuốc, để ý ăn uống

cho nó một chút nữa.

Mẹ không đáp lại, còn bố dặn dò tôi:

- Đây là râu ngô nhớ dặn mẹ nấu nước cho uống, con cũng không được

ăn mì tôm nữa. Mẹ bận thì bố sẽ tranh thủ đem thức ăn qua cho con. Lúc
nào bố chưa xuống kịp thì con ăn tạm cơm với ruốc hoặc vừng nghe không.

- Dạ.

- ừ vào đi, bố về đây.

Bố định dắt xe về mà lại sực nhớ ra chuyện gì đó nên đi vào trong nhà

bảo mẹ:

- Cái điện thoại hôm trước tôi mua cô đưa cho con bé đi, có chuyện gì nó

còn gọi cho mọi người.

- Con tôi không được dùng điện thoại sớm, hư người.

- Cái điện thoại đen trắng thì có cái gì mà hư, lúc nó ở nhà có chuyện gì

nó còn gọi được cho tôi. Hôm trước nếu không phải cô hàng xóm đi ngang
qua thì con bé làm sao cũng chẳng ai biết.

Bố nói đến thế nhưng mẹ vẫn nhất quyết không chịu đưa, hai người đôi

co một lúc tới khi bố khùng lên chửi bới mẹ mới chịu đưa cái điện thoại
cho tôi rồi khó chịu nói:

- Đây điện thoại thằng bố mày mua cho mày đây, cầm lấy rồi mà liên lạc.

Sau này có hư hỏng mất dậy thì cũng đừng bảo tao không biết dạy con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.