DIỄM CHI - Trang 161

Còn ở đây chẳng có ai giống cô, chẳng ai bận tâm đến cảm xúc của học

sinh. Hay vì chúng tôi đã chuyển cấp nên phải học luôn cách trưởng thành?

- Chi, sao cậu chuyển trưởng đi với mẹ mà lại về?

Cái Lan, bạn thân một thời đang ngồi nhìn xoáy sâu vào tôi mà đặt câu

hỏi. Nó thật sự quan tâm tôi hay chỉ là đang tò mò? Tôi không đoán nổi
mục đích của nó nên chị gường cười bảo:

- Tại nhớ mọi người quá nên chuyển về đây, trường ở đây vui hơn.

- ở dưới đó không có bạn mới hay sao mà không vui?

- Cũng có, nhưng không vui bằng trên này.

Cái Lan vỗ mạnh tay xuống chiếc ghế nhựa trước mặt rồi bảo:

- Thế mà thằng Hùng lại bảo với tớ là cậu bị mẹ đuổi về. Đúng là thằng

Hùng béo chuyên bốc phét.

Nó nói xong cũng bỏ luôn đi tìm thằng Hùng béo, chắc là để chửi vì đã

lừa nó. Còn tôi vội bỏ chạy ra phía sau trường, nới có mấy hàng cây cổ thụ,
đứng nép mình ở gốc cây phượng già mà khóc.

Tôi hiểu cái Lan không cố tình làm tôi buồn, nó chỉ là vô tư nói thế.

Nhưng chính cái sự vô tư ấy một lần nữa khiến tôi phải đối mặt với hiện
thực tàn nhẫn rằng tôi chính là đứa con bị mẹ ruột của mình ruồng bỏ.

- -----*------*------

Guồng quay của năm học mới cũng dần khiến tôi bận rộn tới mức không

còn nhiều thời gian để nghĩ về nỗi buồn trong lòng nữa. Tôi nghỉ học quá
nhiều, tháng học hè ấy tôi gần như không học, lực học vốn đã kém giờ lại
càng không theo nổi các bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.