DIỄM CHI - Trang 178

Nếu không phải vì sợ bà sẽ đau lòng mà không siêu thoát được thì tôi đã
lao ra ngoài kia mà đuổi họ đi.

Kết thuc đám tang của bà mọi người cũng về cả, chỉ còn lại ba bố con tôi

trong căn nhà hưu quạnh. Mỗi buổi sáng sau khi lai cái Hương tới trường
tôi lại vòng xe về để ra mộ bà. Vừa là để nói ra hết mọi thứ cho nhẹ lòng,
và cũng vì tôi sợ bà ở đó một mình sẽ buồn nên ngồi đó hàng giờ, lúc thì tôi
nhắc lại về ký ức bên bà, khi lại tâm sự cùng bà những suy nghĩ trong lòng
tôi.

Có mấy lần đám bạn rủ tôi đi chơi game nhưng tôi đều từ chối cả, bọn

chúng tưởng tôi quay lại làm trò ngoan nên có vẻ không vui chứ khôgn hề
biết rằng toàn bộ thời gian ấy tôi dành để nói chuyện với bà.

- -------*---------*--------

Người chết cũng đã chết, người sống vẫn cứ phải tiếp tục sống, và nỗi

đau nào rồi cũng sẽ nguôi vì thời gian chính là liều thuốc có thể chữa lành
tất cả.

Tôi bỏ học nhiều quá nên nhà trường bắt đầu gửi giấy về nhà, nội dung

thì thông báo rằng nếu tôi nghỉ thêm thì sẽ bị buộc thôi học vì nghỉ quá số
tiết quy định. Tôi chẳng mấy quan tâm đến điều ấy vì tôi đã xác định sẽ
nghỉ học. Lý do là vì tôi tự thấy với lực học hiện tại tôi sẽ không theo nổi.
Thứ 2 tôi cũng chẳng có hứng thú với việc đi học mà bắt đầu có suy nghĩ sẽ
đi làm hoặc kiếm một mặt hàng nào đó để kinh doanh. Bố vừa đỡ 1 khoản
học phí cho tôi mà biết đâu nếu thuận lợi tôi còn có thể phụ với bố để trả
nợ.

Tôi đã suy nghĩ mấy đêm liền nên dù bố có nói thế nào tôi cũng quyết

không trở lại trường mà ở nhà tính toán xem sẽ làm gì. Đi làm công ty thì
tôi chưa đủ tuổi, mà kinh doanh thì lại chẳng có vốn. Có quá nhiều dự định
mà không biết lựa chọn cái nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.