DIỄM CHI - Trang 223

- Thôi cô ạ, bố cháu cũng khỏe có thể tự đi lại được rồi. Cô chạy qua

xem cái Hương thế nào giúp cháu, ban nãy bố cháu có gọi nhờ ông Tư rồi
nhưng chắc nó ở nhà một mình vẫn sợ. Cô đón nó ra nhà cô hộ cháu, lúc
nào bố ra viện thì cháu đón nó về.

Nói chuyện với cô thêm một lát nữa thì tôi cũng cúp máy, nhìn cái dáng

vẻ tiều tụy của bố tôi lại thấy xót xa.

Bất giác tôi lại nhớ tới cô Hân rồi lại tự trách mình, nếu ngày ấy tôi

không ích kỷ, không lưỡng lự có lẽ bố đã có một người bên cạnh để cùng
đồng hành trong cuộc sống. Tất cả là tại sự ích kỷ của bản thân mới khiến
bố tôi phải sống những tháng ngày vất vả trong nỗi cô đơn. Tôi thì đi làm
xa, cái Hương thì bận học, bố thật sự không có lấy một aid dể san sẻ cũng
như tâm sự chuyện buồn vui.

Tôi hối hận, hối hận nhiều lắm, nếu có một ai đó bên cạnh bố sẽ không

phải làm việc quá sức. Có ai đó bên cạnh bố cũng sẽ không tới mức ngất đi
mà không ai biết. Nếu không phải vì tôi nhớ nhà nên nóng lòng trở về thì sẽ
thế nào.

Nhưn góc hối hận thế nào thì cũng đã muộn, bố đã từ chối người ta sẽ

không thể nào có chuyện hai người lại có thể tiến tới với nhau được nữa.

Càng nghĩ lại càng trách bản thân, chỉ vì ích kỷ mà khiến bố khổ.

- ------------*--------------*-----------

Bố nằm viện 3 ngày thì được về, 3 ngày ấy mọi người cũng đến thăm bố,

có bác thấy tôi mệt thì nói tôi đi về để bác ở lại thay nhưng tôi quyết không
đồng ý, tôi muốn ở bên cạnh bố lúc này nên dù có mệt đến đâu cũng sẽ cố.

Bố về nhà nhưng sức khỏe có vè yếu đi trông thấy nên không làm được

nhiều như trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.