DIỄM CHI - Trang 320

chuyện. Càng ngu ngốc hơn khi ngay từ đầu không chịu hỏi nó đề cho hiểu
lầm tới mức không còn cứu vãn được nữa.

Tôi thở dài trách nó:

- Thế tại sao khi tao hỏi mày có lừa dối tao không mày lại né tránh? Tại

sao lúc tao bị hãm hại lại xin lỗi tao, còn nói đã lừa dối tao. Tại sao chứ,
nếu mày không nói mấy câu ấy thì tao cũng đâu có nghĩ mày là người gài
bẫy tao.

Lần này thì cái Nga đã khóc, nó không khóc lớn như tôi, chỉ có hàng

nước mắt lặng lẽ lăm dài trên gương mặt bầm tím của nó. Lặng im hồi lâu
để cho nước mắt khô hẳn nó mới nói:

- Tiện đây tao cũng nói hết luôn, dù sao tao cũng không muốn mày làm ở

đó nữa. tao cũng xác định nghỉ rồi nên sẽ nói cho mày nghe luôn. Tao xin
lỗi là vì có một lần bà Diễm Hương có khách, lão ta béo lắm, cái bụng tròn
như cái thúng còn cái đầu lại hói tới tận sau gáy. Ban đầu tao để ý vì thấy
lão ta buồn cười quá, sau mới chợt nhớ tới người đàn ông mày miêu tả hôm
trước nên tranh phần rót nước để nghe lén. Nhờ vậy tao biết chính bà ấy là
người bán trinh mày, lão kia làm ăn thua lỗ nên muốn mua trinh để giải
đen. Lão là người có tiền nên yêu cầu cũng cao hơn người bình thường.
Lão yêu câu phải gái quê, mà phải là 18 tuổi, tuổi ấy mới giúp lão làm ăn
phất lên nên mụ ta mới nghĩ ngay đến mày. Sau đó như nào thì mày cũng
biết rồi đấy.

- Thế tại sao mày không nói với tao, tại sao?

- Thì tao biết cái tính của mày biết nhất định sẽ làm lớn chuyện. mà tao

với mày đầu với mụ ta khác nào trứng chọi đá nên nghỉ đơn giản là tao với
mày cẩn thận hơn một chút là được. Chờ chuyện lắng xuống thì xin nghỉ,
nào ngờ mày đùng đùng bỏ đi nên tao nghĩ mày biết chuyện và giận tao
không nói ra nên mới xin lỗi mày. Mà xét cho cùng cũng là lỗi của tao một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.