DIỄM CHI - Trang 386

- Tao nói cho mày biết chẳng biết đứa đ.éo nào khổ vì đứa nào đâu. Mày

xem bao nhiêu năm qua ngày nào mày cũng say rồi bầy bừa ra để tao hầu.
Ngày ngày tao cơm bưng nước rót cho mày tận mồm mày hốc xong để mày
có sức chửi giả. Tao lăng loàn, tao khốn nạn đấy, có thế thì mới quen được
cái loại ch.ó như mày hiểu chưa?

Ông ta đã say nên bị mẹ chửi lại thì kích động ném mọi thứ trong tầm tay

về phía mẹ. Cú ném của kẻ say chẳng đủ lực khiến cho mẹ sợ. Sau tai nạn
ông ta cũng yếu đi nhiều chính về thế mẹ mới quật ngã ông ta ra sàn mà
đánh. Hai người vừa đánh vừa chửi nhau tới mức hàng xóm phải chạy sang
can ngăn mới thôi.

Mẹ là vợ tư, chẳng có giấy tờ đăng ký nhưng vì vướng căn nhà chung

nên mới phải cắn răng ở với ông ta. Mỗi lần cãi nhau với ông ta mẹ lại mò
lên trên này trút giận lên bố con tôi, với những toàn lý lẽ không đâu nên lần
nào cũng bị bố chửi thẳng mặt mà mẹ vẫn chẳng chịu hiểu. Cứ luôn cho
mình cái quyền được mạt sát người khác.

Mẹ như thế nên mấy lần bố có đánh tôi cũng chẳng thể bênh, chỉ tới khi

tôi làm căng mẹ mới thôi áp đặt lên cuộc đời tôi, lúc này tôi mới cảm thấy
thoải mái thực sự.

- Chi, nghĩ cái gì mà thần người ra thế, phở anh mua xong rồi về thôi.

Khôi vừa nói vừa lay người khiến cho tôi thoát ra được dòng suy nghĩ.

Khẽ mỉm cười tôi đứng dậy theo anh ra về.

Bố tôi và Khôi khá hợp cạ, nhất là những khi hai người nói chuyện với

nhau về bóng đá thì ăn ý vô cùng. Có lẽ chính vì thế nên lần nào tới chơi
Khôi cũng muốn cùng tôi ăn cơm với bố.

Nhiều lúc tôi còn giả bộ hờn dỗi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.