DIỄM CỐT - Trang 145

“Yên Chi tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”, tiểu kỹ nữ đứng sau lưng không

nén nổi lòng mình, ấn nhẹ lên vai nàng ta.

Yên Chi đưa tay giữ lấy tay của tiểu kỹ nữ, trầm mặc không nói. Tiểu

kỹ nữ này là đệ tử của các mẫu thân nuôi. Từ ngày đám mẫu thân của nàng
ta người được gả đi, người thì bỏ xứ, có kẻ còn bỏ mạng, khiến cho Vạn
Hoa lầu rộng lớn như vậy dần trở nên xa lạ với nàng ta. Người đối xử tốt
với nàng ta ngày càng ít, mà kẻ đánh đập, khinh miệt nàng ta thì ngày càng
nhiều. Còn về lý do thì đều như nhau...

“Đám nam nhân ăn của ta, mặc đồ của ta, dùng đồ của ta, sau cùng

vẫn cảm thấy thiệt thân, chỉ vì ta xấu xí”, Yên Chi cười trong nước mắt,
nói: “Ngay cả nơi sinh ta ra cũng không có chỗ cho ta dung thân, chỉ vì ta
xấu xí...”.

“Yên Chi tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, tiền bị trộm mất, tỷ vẫn có thể kiếm

lại...”, tiểu kỹ nữ vội vàng an ủi.

“Vì ta xấu, cho nên nấu cơm giặt giũ ta đều học làm cả, gảy đàn

xướng ca món nào cũng tinh thông, đối nhân hoà hợp, hành sự khiêm
nhường. CHỉ mong một ngày nào đó có một người yêu thương không vì
dung mạo, mà vì tính cách của ta mà đem lòng yêu thương ta...”.

Yên Chi đã không còn nghe thấy lời của tiểu kỹ nữ nữa, cổ họng ứ

nghẹn, đôi mắt nàng ta như muốn chọc thủng màn đêm, nàng ta căm phẫn
gào rống: “Ông trời ruồng bỏ ta, ta vẫn không ruồng bỏ bản thân mình!
Nhưng những gì ta bỏ ra... lại nhận được kết cục này hay sao! Chỉ vì ta xấu
xí mà những gã nam nhân kia có thể mặc sức cười nhạo ta, chà đạp ta,
ruồng bỏ ta! Dựa vào đâu! Dựa vào đâu chứ!”.

Ngước đầu hỏi ông trời, dư âm vang vọng. Sau đó, Yên Chi liền quay

người chạy ra ngoài, mặc cho tiểu kỹ nữ sau lưng hô gọi thế nào, nàng ta
cũng không quay đầu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.