DIỄM CỐT - Trang 158

Hoa Diễm Cốt lập tức như đứa trẻ lên ba, xán lại day tay áo cậu ta:

“Ca ca…”

Sinh ra trong buổi loạn lạc, nhân tình bạc bẽo. Nhìn Hoa Diễm Cốt,

Hàn Quang giờ đây vẫn có thể hình dung lại ánh mắt thuở nhỏ của nàng.
Thuở ấy, cơm ăn không đủ no, cho nên tiểu sư muội dáng người nhỏ nhắn,
khuôn mặt nhỏ, tay chân cũng nhỏ, ngay cả giọng nói lúc níu ngón tay cậu
ta đòi đồ ăn cũng thật nhỏ nhẹ.

Thoáng chốc đã mười năm, gió xuân lặng lẽ vun đắp vạn vật, không

những khiến nhành mai xanh đầu cành nảy nở, mà còn làm cho cả tiểu sư
muội của cậu ta lớn khôn.

Tĩnh lặng như đóa sen chúm chím nở trong dòng nước xanh, nụ cười

tươi tắn như hoa đào nở rộ, lúc nhỏ lệ thì như hoa lê rơi trong mưa, khi cáu
giận như đóa sen hồng ngút trong lửa. Không biết tự lúc nào, tiểu sư muội ò
cậu ta đã trở thành mỹ nhân thuộc hàng quốc sắc thiên hương đương thời.

Song trong lòng cậu ta, nàng vẫn là tiểu sư muội nhỏ bé năm nào. Tiểu

muội muội mà năm xưa khi cậu ta bị người ta ức hiếp, chửi rủa, đòi chặt đi
hai cánh tay đã nhào tới che thân cho cậu ta, khóc lóc giơ cánh tay nhỏ bé
ra, nói… “Ta nguyện dùng đôi tay của ta để đổi lấy hai cánh tay của huynh
ấy.”

Dẫu thời gian ngưng đọng thành hổ phách, thì cậu ta vẫn có thể nhìn

xuyên thời gian như hổ phách kia, để mà thấy lại cảnh tượng năm xưa.

Đôi tay nhỏ bé chắn trước mặt cậu ta… và cả ánh sáng len lỏi qua kẽ

ngón tay của nàng, rơi vào trong mắt vậu ta…

“Thôi được rồi,“ Hàn Quang thô lỗ xoa mái tóc Hoa Diễm Cốt, nhếch

môi cười nói: “Nể tình muội ngoan ngoãn, sau khi về nhà cũng biết người
đầu tiên thỉnh an là bổn đại gia, muốn thứ gì thì cứ lấy đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.