DIỄM CỐT - Trang 176

Chi giơ tay ra, mặc cho cánh hoa rơi vào lòng bàn tay, rồi hờ hững nói:
“Thay vì tin tưởng nam tử bạc tình trên đời này, chẳng bằng nô gia tin vào
chính bản thân mình, thay vì giao số mệnh cho bọn nam nhân dễ thay lòng
đổi da, chẳng bằng nô gia đem cái mạng này đi tranh giành danh vị hoa
khôi! Từ nay về sau tiền tai như nước, muốn mua vài thửa ruộng hay vài
nam kỹ thì cứ bỏ tiền ra mà mua về, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì
cười, cớ chi phải giữ tam tòng tứ đức, chiều lòng bọn nam nhân thối tha
kia!”

Dứt lời, Yên Chi siết chặt cánh hoa trong tay, cứ như thể nằm trong

lòng bàn tay nàng ta không phải cánh hoa, mà là vận mệnh của nàng ta vậy.

Hôm sau, nàng ta từ biệt Hoa Diễm Cốt, một thân đi về Vạn Hoa lâu.

Tú bà nào có thể tưởng tượng được nàng ta chính là nha đầu xấu xí

năm xưa. Khi được biết Yên Chi muốn dựng biển ở đây, bèn lộ ra vẻ mặt
như thể vớ được bánh ngon từ trên trời rơi xuống, chẳng những coi nàng ta
là bảo bối ngoan ngoãn, mà còn thu xếp cho nàng ta gian viện tử tốt nhất.
Xong rồi còn đem cuốn sổ đặt tên ra, không ngừng chọn tên cho nàng ta.
Từ Ngao Tuyết đến Mai Cơ, hết cái tên nọ đến cái tên kia, vậy mà không
ngờ nữ tử tuyệt sắc này lại trỏ ngón tay vào một cái tên.

“Cái tên này… phàm tục quá!” Tú bà chau mày.

“”Không sao, đại tục đại nhã, nô gia muốn cái tên này.” Yên Chi mỉm

cười.

Cái tên dưới ngón tay chính là Yên Chi.

Tháng Mười, chọn hoa khôi.

Tết Trùng dương* sắp tới gần, lễ hội hoa cúc diễn ra liên miên, thu hút

văn nhân mặc khách tới thưởng ngoạn, vừa ngắm hoa vừa ngâm thơ. Tiểu
thư khuê các thướt tha bên hoa, chỉ nhặt hoa rơi không nỡ hái. Nhưng khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.