DIỄM CỐT - Trang 210

đồ rộng mở của Tướng quân bị hủy hoại dưới tay nô gia… Tướng quân, nô
gia là nữ tử yên hoa, yên hoa dễ lạnh, người hà tất phải trọn lòng với một
khắc thoáng qua này?”.

Tạ Thư Hiền nhìn chằm chằm nàng ta.

“Nàng hiểu ta”, chàng ta gượng cười nói: “Nhưng lại không tin ta”.

Yên Chi nhói lòng, nhưng sắc mặt vẫn không đổi.

“Tướng quân quá lời rồi”, nàng cười tươi như hoa: “Nô gia chẳng qua

chỉ cảm thấy… kết cục đẹp nhất cho chúng ta là năm qua năm, ngày qua
ngày, Tướng quân vẫn theo lời hẹn, đến Vạn Hoa lâu gặp gỡ nô gia, sau đó
nhổ một sợi bạc cho nô gia, ‘ai da’ một tiếng, lắc đầu mà rằng… ‘Yên Chi
à Yên Chi, nàng đã già rồi’… Rồi về sau, Tướng quân không còn tới nữa.
Còn nô gia, vì tuổi già nhan sắc tàn phai, cuối cùng cũng rời khỏi Vạn Hoa
lâu, cũng may bao năm kiếm được không ít tiền, đủ cho nô gia sống nốt
nửa đời trong sung túc… Ai ôi, kia chẳng phải Diễm Cốt muội muội hay
sao?”.

Tạ Thư Hiền nhìn theo Yên Chi lao về phía trước như con chim nhỏ.

Chỉ thấy một nam một nữ từ phía trước đi lại, nam nhân tuấn tú phi

phàm, nữ nhân diễm sắc vô song, hai người còn rỉ tai nhau thì thầm, xem
chừng hết sức thân mật. Không phải Hàn Quang và Diễm Cốt thì còn là ai
nữa?

“Trong mật thư viết gì? Huynh mau nói đi!”, Hoa Diễm Cốt níu tay áo

Hàn Quang.

“Lôi kéo thế này còn ra thể thống gì nữa!”, Hàn Quang vừa mắng vừa

mặc cho nàng kéo tay áo: “Kỳ thực cũng không có gì, chủ yếu là lão già ấy
không biết xấu hổ cướp đi công lao của Tạ Thư Hiền, bao che cho con trai
lão thì đã đành, đằng này còn muốn ỷ vào công lao cái thế ấy để ép sư phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.