DIỄM CỐT - Trang 217

Vân Tà từng bước lên lầu, nghe được lời này thì khẽ mỉm cười, cúi

người cắn vào tai nàng nói: “Muốn để nàng xem một màn kịch hay”.

Đưa mắt dõi theo hai người rời đi, Hắc lão đại bấy giờ mới thu lại ánh

nhìn.

Lão vỗ tay.

Lập tức một bầy nữ tử trẻ tuổi bị lùa vào giữa vũ đài, ngước nhìn thì

béo gầy đều cóm đủ kiểu tư thái, đóng mắt xuống thì thấy gót sen di
chuyển, ai cũng bó đôi chân nhỏ.

“Cái tuyệt của nữ nhân là ở đôi chân nhỏ”, Hắc lão đại tóm lấy bàn

chân nhỏ của nữ tử đang ôm trong lòng, đùa bỡ: “Đã quen ngắm những nữ
nhân có đôi chân nhỏ, quay lại nhìn những nữ tử chân to thì cảm thấy thô
tục khó coi, chẳng khác gì nam nhân... Các người còn đứng đó làm gì? Còn
không mau tiếp rượu, nhớ lấy, chỉ được dùng chân! Để các chư vị ngồi đây
đều biết được ưu điểm của đôi chân nhỏ”.

Đám nữ tử lập tức ngoan ngoãn cúi người, sau đó thì rời đi, chỉ còn lại

Yên Chi đứng giữa vũ đài.

Một nữ tử eo thon ngồi trên án, giơ cao gót sen ba tấc kẹp lấy ly rượu

đồng thau trên bàn, lắc lư đưa đến cho nam tử mặt đầy sẹo ngồi ở sau án.
Gót sen khẽ đong đưa, yếu ớt như thể đoá sen trong đầm nước, mỹ tửu hơi
tràn ra kia, tựa như giọt nước rơi trên cánh sen.

Tên mặt sẹo chỉ quan sát đối phương, nhưng lại không chịu nhận lấy

ly rượu.

Nữ tử có dung mạo phơi phới như nắng sớm mùa xuân kia, sắc mặt

cũng dần trắng bệch. Nàng ta khổ sở nâng ly rượu, mà rượu tràn ra ngày
một nhiều, nàng ta dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn tên mặt sẹo, khẽ mở miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.