DIỄM CỐT - Trang 276

còn trận chiến nhỏ lẻ thì vô số kể. Bệnh tật, thương tích đầy mình, vậy mà
họ lại nói nàng ta cả đời được sống trong vinh hoa phú quý, ép nàng giao
hết những thứ mình có cho người muội muội yếu đuối, đáng thương kia, ép
nàng ta nhường phu quân của mình cho muội muội, để rồi nàng lại bị gả tới
nước Sở xa xôi, ép nàng dùng xương thịt của mình làm đá lót đường cho
muội muội. Nếu đã như vậy, nàng ta sẽ để máu trong người mình chảy cạn,
bỏ đi tướng mạo của mình, cứ xem như họ chưa từng sinh ra nàng ta, trên
đời này chưa từng có người nào tên Vãn Vãn. Tấm da này có đẹp mấy nàng
ta cũng không cần, thà lột bỏ, ném xuống đất cũng không đời nào làm lợi
cho kẻ khác.

Khi vòng băng trắng cuối cùng quấn lên khuôn mặt Vãn Vãn, nàng ta

đột nhiên ném thứ trong tay về phía Vân Tà.

Vân Tà đưa tay ra đón lấy.

Ánh trăng trải trên tay hắn, rọi sáng lá bùa tình ấy, một nửa đen thẫm,

còn một nửa đã bị máu tươi nhuốm đỏ.

“Ta cứ ngỡ phải hao tốn công sức lắm mới có được”, Vân Tà hài lòng

cất lá bùa vào trong tay áo: “Không ngờ ngươi buông tay nhanh như vậy”.

“Có gì đâu”, Vãn Vãn cười nhạt đáp: “Đau đớn thì buông tay thôi”.

Tuổi trăng rằm mười lăm, nàng ta cũng từng như bao nữ nhi khác,

thầm đem lòng si mê một người, ánh mắt dõi theo tà áo của người ấy,
nhuwg lại thẹn thùng không dám nhìn vào dung nhan của người ấy. Tên
của người ấy lúc nào cũng thường trực bên miệng, cứ như thế tên người ấy
không giống với tên của người khác. Tên của người khác chỉ đơn thuần là
cái tê, còn tên của người ấy lại như một viên kẹo, ngậm ở đầu lưỡi, trôi
xuống cổ họng, ngọt lịm cả người.

Nhưng cứ như vậy phòng có ích gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.