DIỄM CỐT - Trang 280

tình lang của ta. Đúng vậy, có ân báo ân, có thù báo thù, yêu những gì ta
yêu, hận những thứ ta hận, như vậy mới giống con người ta, như vậy mới
không uổng phí ta lăn lộn ở nhân thế này”.

Nỗi ám ảnh trong lòng đã tan, Vãn Vãn tiêu diêu mỉm cười, lấy lại

dáng vẻ hoạt bát, cổ quái vốn có. Bất chấp ngoài trời tuyết rơi, nàng ta
nhún nhảy tới nơi Vân Tà chỉ, chẳng khác nào một chú hươu con ở núi
thiêng, không bao lâu đã tới một trong những thắng cảnh nổi tiếng kinh
thành – Phượng Hoàng đài.

Tương truyền từ thời ban sơ lập quốc, Cao Tổ từng cho xây dựng đài

cao ở chốn này, chiêu mộ chí sỹ khắp nơi tề tựu dưới trướng của mình.
Thời thế thay đổi, người đã thuộc về dĩ vãng, chỉ còn lại tòa đài cao này.
Các bậc quân vương kế tục truyền thống của tổ tiên, sau khi kế vị thì đều
trùng tu Phượng Hoàng đài, sau đó giao phó cho quan viên chuyên trách
quản lý. Kỳ tài nhân gian nào bị bỏ quên, có thể đến nơi này tự ứng cử,
người thực sự có tài sẽ được phá cách chọn lựa, còn kẻ nào lừa gạt gian dối
thì sẽ bị lôi đi chém đầu.

Phượng hoàng tới đây, ngự trên cây ngô đồng ta. Bảo vệ non sông ta,

mở mang bờ cõi cho Tổ quốc ta.

Cho tới hôm nay, trên Phượng Hoàng đài vẫn có quan viên trấn giữ.

Người qua kẻ lại, chẳng ai thèm nhìn ngó ông ta, cho tới khi Vãn Vãn

đi tới trước mặt ông ta.

“Ta là người có tài, ta muốn gặp Quân vương”, Vãn Vãn nói.

Viên quan kia đang ôm lò sưởi trong tay mà ngủ gật, đầu chỉ thiếu

chút nữa là đập xuống bàn, phải sau khi Vãn Vãn nhắc lại lời nói tới ba lần,
ông ta mới nhận ra không phải đang nằm mơ, Bấy giờ mới mở mắt nhìn
thiếu nữ trước mặt. Tỏ vẻ hồ nghi nói: “Cô nương, cô nương đang nằm mơ
phải không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.