DIỄM CỐT - Trang 297

của nàng ta ra, hờ hững nói: “Hôm nay trong lúc nói chuyện với người
khác, đã lỡ miệng...”.

“Ồ, thì ra là nói nhầm”, Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm.

“Quả đúng là trẫm nói nhầm”, Sở Tử Phục nói: “Chỉ tiếc vua không

nói chơi”.

Vãn Vãn ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại, chỉ tay vào mũi mình

thét lên: “Ngươi cũng không hỏi ta có đồng ý hay không?”.

“Chuyện này có gì phải hỏi”, Sở Tử Phục lạnh nhạt nhìn nàng ta:

“Mấy hôm trước, hỏi ngươi chuyện gì ngươi cũng giả câm giả điếc, thì
chuyện này có gì mà phải hỏi. Nếu ngươi đồng ý thì ở lại, không đồng ý thì
hãy thu dọn tay nải rời khỏi đây.

Nếu ngươi không bằng lòng ở lại, trẫm cũng không muốn có một nữ

nhân không rõ lai lịch nằm bên gối với mình”.

Vãn Vãn không biết đối phó ra sao, thân phận của nàng ta thật khó tiết

lộ cho người khác. Nhưng nếu bắt nàng ta phải nằm bên gối với thiếu niên
trước mắt mình một cách không rõ ràng như vậy, nàng ta lại càng không thể
bằng lòng. Vậy là nàng ta thất thần đi qua đi lại quanh Sở Tử Phục, muốn
mở miệng nói song lại thôi.

“Đã nghĩ xong chưa?”, Sở Tử Phục hỏi.

“Ta muốn nói với ngươi một chuyện”, Vãn Vãn cắn răng nói: “Sự thực

ta là do người khác phái đến, nhưng ngươi hãy tin ta, ta không có ác ý với
ngươi. Hơn nữa, ta ăn ít lại siêng làm, giữ ta lại bên cạnh ngươi chỉ có lợi
chứ không có hại”.

Sở Tử Phục ung dung mỉm cười, rồi uống trà của mình. Còn Vãn Vãn

khuỵu người bên cạnh hắn nói không ngớt, mãi tới khi nói tới khô miệng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.